Ở đây, tôi không còn là vợ của Hạ Tô Ngôn.
Càng không phải là phu nhân tổng tài.
Tôi chỉ là chính tôi.
Hạ Tô Ngôn thường nhắn tin cho tôi, lúc thì cầu xin, lúc thì xin lỗi, lúc lại tức giận trách móc vài câu.
Từ những lời ít ỏi của anh ta, tôi biết công ty của anh ta đang đối mặt với khủng hoảng lớn nhất trong gần mười năm qua.
Anh ta đã bị Thẩm Hữu Hữu tính kế.
Bản kế hoạch của ngành công nghiệp chủ chốt trong công ty không biết từ khi nào đã bị Thẩm Hữu Hữu lén tiết lộ ra ngoài.
Thông tin cốt lõi bị rò rỉ, cả công ty rơi vào hỗn loạn.
Thẩm Hữu Hữu còn liên tục lên các buổi họp báo tố cáo:
"Hạ Tô Ngôn là kẻ bạc tình! Rõ ràng đã hứa với tôi rằng sau khi ra nước ngoài sẽ kết hôn, nhưng cuối cùng lại nuốt lời, bỏ rơi tôi một mình."
"Anh ta chưa bao giờ là doanh nhân thành đạt như trong mắt công chúng, càng không phải là ông chồng cuồng vợ!"
"Từ tháng Mười năm ngoái, anh ta đã lén lút qua lại với tôi sau lưng vợ, chúng tôi đã ngủ với nhau hàng chục lần, anh ta cũng đã nói yêu tôi vô số lần."
Tôi tắt tivi, thầm cảm thán.
Thoáng chốc không biết nên cảm thấy đáng thương cho Thẩm Hữu Hữu, hay là đáng tiếc cho Hạ Tô Ngôn.
Nghĩ đến đây, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm mô tô bước vào quán rượu.
Anh ta tháo mũ bảo hiểm đặt lên bàn, mỉm cười với tôi: "Bà chủ, cho tôi một ly đặc biệt!"
Tôi cười đáp lời, trong khoảnh khắc ấy, tôi đã ném Hạ Tô Ngôn ra khỏi đầu.
12
Đến khi khách trong quán đã rời đi hết, người đàn ông cầm mũ bảo hiểm mới chậm rãi đi đến trước ghế sofa, mỉm cười:
"Tôi có thể ngồi đây không?"
"Cứ tự nhiên."
Ánh mắt anh ta quá mức nóng bỏng, là người trưởng thành, tôi gần như lập tức hiểu được suy nghĩ của anh ta.
"Tôi tên là Trang Dĩ Ngạn, không ngờ có thể gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người này."
"Cô thích mô tô không?"
Lời từ chối đã đến bên môi, nhưng tôi lại khẽ cười, nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay anh ta:
"Đi thôi."
Trong cuộc hôn nhân với Hạ Tô Ngôn, tôi luôn cố gắng làm một người vợ tốt.
Bên ngoài dịu dàng đoan trang, ở nhà thì chăm lo hậu phương chu toàn cho anh ta.
Đừng nói là mô tô, ngay cả xe đạp điện tôi cũng chưa từng đi.
Anh ta luôn nói rằng đàn ông ra ngoài phải giữ thể diện.
Nhưng lại quên mất cảm xúc của tôi.
Khi tôi nghĩ đến đây, Trang Dĩ Ngạn siết c.h.ặ.t t.a.y ga, chiếc mô tô lao vút về phía trước.
Gió mạnh và ánh trăng cùng đổ xuống khuôn mặt tôi.
Chưa bao giờ có giây phút nào, tôi cảm thấy hạnh phúc đến vậy.
13
Một tháng sau, Hạ Tô Ngôn dùng một số lạ gọi cho tôi.
Giọng nói anh ta mơ hồ, như một con rối mất hồn.
"Tiểu Tri, dạo này em ổn chứ?"
Anh ta cẩn thận hỏi, như thể sợ rằng tôi sẽ cúp máy ngay giây tiếp theo.
Tôi không trả lời những câu hỏi vô nghĩa ấy.
Cho đến khi anh ta lên tiếng lần cuối.
"Anh sai rồi, anh thật sự biết mình sai rồi."
"Anh không nên muốn thoát khỏi em để bỏ trốn cùng người phụ nữ tâm địa độc ác đó, càng không nên cảm thấy tình yêu của em là gánh nặng mà muốn xóa bỏ danh tính để trốn chạy."
"Anh biết, dù anh có nói gì em cũng sẽ không tin nữa."
"Nhưng..."
"Anh thật sự rất yêu em, Tiểu Tri."
Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt, chỉ muốn lao vào vòng tay anh ta ngay lập tức.
Nhưng chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, trái tim tôi lại không hề gợn sóng.
Tôi nhẹ nhàng cất lời: "Tôi không yêu anh nữa."
Giọng nói của Hạ Tô Ngôn trở nên nghẹn ngào, khóc thảm thiết không chút giữ lại, như một con sư tử mất đi con non của mình.
Tôi tắt máy, quay người bước vào quán rượu,
Bắt đầu một buổi tối tuyệt vời của mình.
14
Ba ngày sau, tôi bất ngờ nhận được một bức thư do nhân viên chuyển phát nhanh mang đến tận cửa.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta thở phào nhẹ nhõm:
"Cô Cố, cuối cùng cũng tìm được cô rồi. Trên đường đi, tôi thật sự lo lắng không biết có xảy ra vấn đề gì không."
"Anh Hạ đã đưa cho tôi địa chỉ này, nhất quyết bắt tôi phải đích thân giao tận tay cô."
"Cả đời tôi không ngờ lại có ngày đi giao hàng xuyên biên giới thế này!"
Tôi khẽ cười, nhận lấy phong bì từ tay anh ta.
Từ từ mở ra, đập vào mắt tôi là một mặt dây chuyền pha lê.
Bên trong là một bức ảnh nền đỏ.
Là chúng tôi khi còn trẻ, bức ảnh đầu tiên chụp chung trong tiệm chụp ảnh.
Dưới đó còn có một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký tên.
Toàn bộ tài sản được chuyển nhượng cho tôi.
Tôi tiễn nhân viên giao hàng ra ngoài, rồi đổ một bát thức ăn cho chú chó nhỏ.
Sau đó đóng cửa quán rượu lại, mỉm cười, nâng ly với Trang Dĩ Ngạn, người đang ngồi trong góc.
"Em đồng ý làm bạn gái anh."
(Hoàn)
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất