Tự Do Và Tình Yêu

Người đàn ông đặt bó hoa xuống trước mặt tôi, căng thẳng xoa xoa đôi tay lạnh cóng, rồi lấy ra từ túi áo một tấm thẻ nhỏ.

Giọng anh ta mang theo sự nịnh nọt:

"Tiểu Tri, anh đã đặc biệt mua cho em một ngôi sao, còn đặt theo tên của em nữa."

"Đừng giận nữa được không? Em muốn gì anh cũng sẽ mua cho em, mua chiếc túi đắt nhất có được không?"

Trước đây, chỉ cần anh ta dỗ dành một chút, tôi liền mềm lòng, rồi mù quáng tha thứ cho anh ta mà không chút nguyên tắc.

Chỉ trách tôi khi đó đã bị tình yêu làm mờ mắt.

Tôi khẽ lắc đầu, cười nhạt:

"Hạ Tô Ngôn, đã tìm thấy tôi rồi thì tôi nhắc lại lần nữa."

"Tôi muốn ly hôn."

"Còn nữa, anh quên rồi sao? Tôi vốn dĩ không thích hoa hồng đỏ."

Người đàn ông khựng lại, đôi mắt đỏ ửng, tiến lên định ôm tôi.

Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa gỗ bị đẩy mạnh, một người phụ nữ gấp gáp bước vào.

Thẩm Hữu Hữu ném túi xách xuống bên cạnh tôi, tức giận chỉ thẳng vào mặt tôi:

"Bà già này, rốt cuộc cô còn định bám lấy Hạ Tô Ngôn đến bao giờ?"

"Tôi đã nói từ lâu rồi, anh ấy không còn yêu cô nữa!"

"Anh ấy muốn bỏ trốn cùng tôi!"

Tôi nhấp một ngụm rượu, chẳng buồn đáp lời.

Ngược lại, Hạ Tô Ngôn đột nhiên nổi nóng, anh ta đứng chắn trước mặt tôi, run rẩy hất tay Thẩm Hữu Hữu ra.

"Cô nói linh tinh cái gì vậy!"

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Tôi đứng dậy, dắt chú chó nhỏ bước ra ngoài, lặng lẽ nhìn hai người họ cãi vã.

Trong thoáng chốc, tôi nhớ đến dòng chữ trong bản ghi chú của anh ta.

Sau dòng đánh giá tôi là một người "ngột ngạt", anh ta đã lặng lẽ viết:

[Ở bên một cô gái trẻ như Thẩm Hữu Hữu, tôi cảm thấy một sự tự do và hạnh phúc khác biệt.]

Hạnh phúc của con người phần lớn đến từ sự ảo tưởng của chính họ.

Giống như chiều thứ Sáu, như hành trình du lịch, như… đêm trước khi bỏ trốn.

10

Sau khi tranh cãi không vui với Hạ Tô Ngôn, tôi gọi anh ta lại.

Dưới ánh đèn đường, anh ta vội vã quay đầu, đôi mắt sáng lên như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong biểu cảm của tôi.

Tôi mỉm cười:

"Nếu trong vòng một tuần anh không ký vào đơn ly hôn, tôi sẽ để luật sư can thiệp. Chúng ta gặp nhau trên tòa."

"Anh cũng không muốn mọi chuyện đến mức đó đâu, đúng không?"

Hạ Tô Ngôn luôn sĩ diện, ra ngoài lúc nào cũng khoác lên mình chiếc áo vest giày da, cà vạt chỉnh tề, không cho phép bất cứ vết nhơ nào trong cuộc đời mình.

Cũng chính vì những ràng buộc ấy, anh ta mới khao khát những điều kích thích và tự do.

Người đàn ông từng bước tiến lại gần tôi, há miệng định nói điều gì đó.

Nhưng tôi đã ngắt lời anh ta trước:

"Những lời níu kéo thì đừng nói nữa, chúng ta sớm muộn cũng sẽ đi đến bước này, chẳng phải sao?"

Sự hoảng loạn trên gương mặt Hạ Tô Ngôn trở nên rõ ràng hơn. Anh ta vò tóc một cách bất lực, giọng nói khàn đặc:

"Tiểu Tri, anh không hiểu ý em."

"Chúng ta chẳng phải đã nói sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long sao? Sao có thể đi đến bước này được?"

"Con người ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, đúng không?"

"Cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, được không?"

Anh ta gần như van xin nhìn tôi.

Vài thanh niên đi ngang qua, họ huýt sáo trêu chọc tôi.

"Chị ơi, tha thứ cho anh chàng đẹp trai này đi! Anh ta đẹp trai như vậy, có gì mà không thể tha thứ chứ?"

"Tha thứ cho anh ta đi! Tha thứ cho anh ta đi!"

Tôi khẽ cười, nhìn vào mắt Hạ Tô Ngôn, chậm rãi mở miệng:

"Một tháng trước, chẳng phải anh đã lên kế hoạch rời đi rồi sao?"

"Tôi chủ động buông tay, như vậy anh cũng không cần từ bỏ thân phận tổng tài của mình, không cần phải xóa thông tin cá nhân để bỏ trốn cùng Thẩm Hữu Hữu nữa, đúng không?"

Ánh mắt người đàn ông trở nên khó tin, dường như không ngờ rằng tôi lại nói ra những lời này.

Nụ cười của tôi khiến anh ta bất giác hoảng hốt.

Chưa bao giờ anh ta có cảm giác mất kiểm soát như vậy. Tim lỡ một nhịp, anh ta lẩm bẩm: "Tiểu Tri... Anh không hiểu em đang nói gì."

Tôi ngồi xuống, xoa đầu chú chó nhỏ, nhàn nhạt nói:

"Tôi thừa nhận, anh thắng rồi."

"Mười mấy năm trước, trong cuộc thi biện luận đó, anh đã thắng rồi. Tự do quả thực cao hơn tình yêu một bậc."

Chưa đợi Hạ Tô Ngôn lên tiếng, tôi dắt chó quay đầu bước đi.

Khoảng mười mét sau, tôi chậm rãi ngoảnh lại, gằn từng chữ một nói một cách nghiêm túc:

"Với lại, Tôi, Không, Còn, Yêu, Anh, Nữa."

Ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu lên khuôn mặt tôi, bóng tối trước mắt bỗng trở nên sáng hơn.

Tôi từng bước từng bước tiến về phía trước.

Còn người đàn ông đứng yên tại chỗ, đã sớm khóc không thành tiếng.

11

eyJpdiI6ImlLWXcrNnhuWUxIMW1NTkNuVHp1bmc9PSIsInZhbHVlIjoielNaK1lTc2xTekg0MVErR0ZSWUNyaFwvXC84OVpLS0VTZWFnUG9UdCt2VlRzMzB2VHVrdDAzTDVwRjdcL1dxREZlQTBtbGlNVzhXV3p2RFZ4NFVcLzhQbmJoUDJNNjM3M1wvQVdwUWhHVWU1QklzaEFXZXp5dUJRd1RVN0pHcmNJdUcwdWE1NkppYUhzMm1SXC9NZWxTZUdmXC8wSUhiQ1wvMDJuSDRLVnNtT21BUmt3SjZCVzlBUTBaOVRhUHZ4WW45M2tDUkRaZUkwYnNvTlNoK3BWbXlzNzc2c2tUZGhqUHNvMTVPZStjcnNieWN1dFNLZCtienF1UG5DQ3JvdTJoXC9Ja2ZPYzgzOFJqQWRhU3hacVFEcTV3S3RwK1ZETG40cTRnazJMWnRvYTA0U1R6Tlk9IiwibWFjIjoiM2ZmNmE3YTJjZmFkMTUxODA3MzIxZmFkODdmZjNmOTk4ZjU4NmY3NGJjNzA3ZDQ1NTJiZDQzNGE5MWJkYTgwMSJ9
eyJpdiI6IldkQ0FtWEtEU3lRYjFKUkJVYjNZcHc9PSIsInZhbHVlIjoib3ArV0djNDRcL0U2Ukl0UkFQT041UGxMK0NjSkcycElxOFB0UVpJQVlBWGJUclwvNmdrOUJVK3dXSlBERlRjQkRyOEJuZnhyUFQ1MVdjdTZrWmxpU0hIbWhYamI2RFBtTmdKM01DRGlvdkdsUEdHdWkrQytqYUZNaDBLUVwvSnFtajBUWDIrakpLVWQwaTJBMUhoVk1LSnlNbU1wdmhcL1NiNk9RcTByWkNyaHJKVjludHBmXC8xZ1ZmNVZlT25MS3ZIbEtUMXhZbjFsUEdUR3QySkYzZjlnR0FUcTJqeFZFTUVBcmdlK2hBemdlQk9OUm83aCtiUU91Mk1qYTdYbWhhSEx0czM0alNBSnNQZ1wvMXp5OWhndDZMbXhoUTV4TVFiOTlCU09jXC9TNUVjd2RUK2hqZnFaOEVFV0dsXC9qM1ZWUlhLczBPWjhFemxOYWpQbDRwZmNHUDZKTzhqVitRVzRMZEVJSEFheGx5WXhQMjE4Skxad2lNRU1ORlVXZVZ6QnF2KzZpaUdxYXIxbjV0d2kzUkFmV1B4dndCd1hLeHBramxJVSt4aGJDVDVYMGVjPSIsIm1hYyI6IjY3ZjdmZTk1MWRjNDMwM2JjZDQ3MzYyMWMzZmI5M2MxZmUzOWIyOTY3ZTVjODYzMTEwMzA5NTAwM2RiYjlkMjQifQ==

Mọi người đều nói rằng bên bờ biển có một quán rượu màu xanh lục, trong đó có một bà chủ xinh đẹp cùng với chú chó của cô ấy.

Ads
';
Advertisement