Tự Do Và Tình Yêu

Nhìn không gian tràn ngập sắc xanh lá, tâm trạng tôi trở nên vô cùng thoải mái.

Những cảm xúc nặng nề đè nén bấy lâu dường như cũng dần tan biến lúc nào không hay.

Trước khi khai trương, tôi tự pha cho mình một ly cocktail đặc biệt.

Ngồi tựa lưng vào sofa, tôi vừa nhấm nháp rượu vừa lướt qua trang cá nhân.

Đập vào mắt tôi là một bài đăng chín bức ảnh của Hạ Tô Ngôn.

Ba năm yêu nhau, mười năm kết hôn, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta đăng ảnh về cuộc sống cá nhân.

Ngày cưới, tôi đã năn nỉ suốt một đêm, anh ta mới miễn cưỡng đồng ý đăng ảnh cưới lên mạng.

Lúc đó, anh ta còn cau mày khó chịu:

"Mạng xã hội là để cho người khác xem, anh là chủ doanh nghiệp, đăng mấy thứ này không hay chút nào."

Một năm sau, tôi mới phát hiện ra bài đăng đó chỉ có duy nhất tôi là người nhìn thấy.

Còn chín bức ảnh trước mắt tôi bây giờ, có tám tấm là ảnh tình tứ của anh ta với Thẩm Hữu Hữu.

Tấm ảnh chính giữa, là anh ta tạo dáng hình trái tim trên đỉnh núi tuyết.

Nhìn vị trí của anh ta, có vẻ như đã đúng hẹn ra nước ngoài cùng Thẩm Hữu Hữu.

Tôi thản nhiên ấn "Thích", để lại bình luận hai chữ: [Hạnh phúc.]

Gần như ngay lập tức, điện thoại tôi đổ chuông.

Là Hạ Tô Ngôn gọi tới.

"Anh chỉ đi công tác ở đây thôi, tiện thể đưa Thẩm Hữu Hữu đi chơi một chút, em ghen sao?"

"Chỉ cần em xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện ly hôn mấy ngày trước, ngày mai anh sẽ đưa em ra nước ngoài du lịch."

Giọng anh ta vô cùng sốt sắng, như muốn nghe thấy sự ghen tuông và tức giận từ tôi.

Thế nhưng, tôi đã sớm không còn quan tâm nữa.

Tôi khẽ cười, nhấp một ngụm rượu:

"Tôi không ghen, hai người cứ vui vẻ nhé."

"Rảnh thì chúng ta bàn chuyện chia tài sản."

Giọng Hạ Tô Ngôn lập tức trở nên cáu kỉnh, lớn tiếng quát lên:

"Cố Tiểu Tri, rốt cuộc em đang giận dỗi cái gì?"

"Anh xin lỗi em là được chứ gì!"

Hạ Tô Ngôn trước nay luôn giữ bình tĩnh, tôi chưa từng thấy anh ta kích động đến vậy.

Ngay cả khi tôi bị người ta bắt nạt lúc mới yêu nhau, anh ta cũng chỉ thản nhiên đánh kẻ xấu ngã xuống đất.

"Tôi không giận dỗi, tôi chỉ muốn trả lại sự tự do cho anh thôi."

Giọng tôi nhẹ nhàng, không chút cảm xúc.

Câu nói này, chính là dòng chữ anh ta viết trong cuốn sổ ghi chép của mình.

Ngày tháng dưới dòng chữ đó, là năm năm trước.

Có lẽ anh ta cũng nhớ ra điều đó, giọng nói chợt trầm xuống, mang theo sự căng thẳng không dễ nhận ra.

"Tiểu Tri, xin lỗi em."

"Dạo gần đây thực sự là lỗi của anh, anh không kiểm soát được khoảng cách với Thẩm Hữu Hữu. Nhưng anh thề, anh yêu em, anh thật sự, thật sự yêu em."

"Anh không muốn ly hôn."

Tôi dứt khoát ngắt cuộc gọi.

Tựa người vào sofa, uống cạn ly rượu.

Trong đầu tôi lúc này chỉ còn tiếng sóng biển vỗ về.

Từ nay về sau, tôi không bao giờ đặt trái tim mình vào lời nói của Hạ Tô Ngôn nữa.

Bởi vì tôi, đã không còn ngày nào mềm lòng vì anh ta.

9

Việc kinh doanh của quán rượu không quá tốt, nhưng tôi lại tận hưởng nhịp sống chậm rãi này.

Tôi nhận nuôi một chú chó nhỏ, nuôi ngay trong sân của quán rượu.

Lúc còn yêu nhau, nơi tôi thích đến nhất chính là quán cà phê chó gần trường. Tôi thường tiết kiệm tiền sinh hoạt chỉ để có thể mua đồ ăn ngon cho những chú chó hoang trong trường.

Ngày cưới, Hạ Tô Ngôn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghiêm túc hứa:

"Bà xã, những gì em thích, anh đều sẽ chấp nhận!"

Nhưng sau này, anh ta lại lấy lý do dị ứng lông chó để từ chối việc tôi nuôi chó.

Thế nhưng, rõ ràng tôi vẫn thường thấy anh ta ôm ấp chơi đùa với chú chó nhỏ của Thẩm Hữu Hữu trên trang cá nhân của cô ta.

Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra trong quán có một bóng dáng quen thuộc.

Hạ Tô Ngôn ôm một bó hoa hồng đỏ rực, khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cuối cùng anh cũng tìm được em."

Tôi biết thế lực của anh ta không hề nhỏ, cũng đoán được rằng anh ta tìm đến tôi chỉ là vấn đề thời gian.

Thế nên khi thấy anh ta đứng đây, tôi không hề ngạc nhiên.

Tôi ném tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ lâu đến trước mặt anh ta, ra hiệu về phía cây bút đặt trên bàn.

"Ký đi."

Đôi mắt Hạ Tô Ngôn lập tức đỏ hoe, giọng nói anh ta run rẩy:

"Tiểu Tri, anh biết anh sai rồi, đừng giận dỗi nữa được không?"

"Anh đăng bài đó chỉ để khiến em ghen...anh cảm thấy dạo gần đây em không còn quan tâm đến anh nữa, nên anh mới làm vậy để thu hút sự chú ý của em."

"Anh..."

Đến nước này rồi, anh ta vẫn còn nghĩ tôi đang giận dỗi.

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cơn phiền muộn.

Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

eyJpdiI6IldQdENoZW4ydG5KT2I4ejIwSzBxUnc9PSIsInZhbHVlIjoiTHV1OG91U1dEZUJvaUJqeTBHVVAyZ1VLREFla1owb2lDRjM5M3NOcXpiMzN4VFhEb3hJZTBuc3lreWJRMW51eXVxYUVrNmYwR1R0VTRcL2EyVUFoc3pUS24rT0lWTUhrYVd6WGJZWTd0YTVoVW10SlFlQW81UmlPbGpTNHl4KzR1bnEwYyt1UnNLQTlmSlVXZ2htT2xnOTN0UUtSd1NBUVRIMG8yK0d4XC9jMmNZVE95bjBidk54a1BXXC9XS0p5eXh2QTlQeUx6RGFPanQxVlZ6Qk8zdXoxbGJVZGFqalZzYzJXXC9xVWtmZFhkTFU9IiwibWFjIjoiZWI4Nzk0YWY3NDBmNmU1OGI2OTZhOWI2NzgyNDQwYjc2MjM1OWIxZDE4MzViMDg1MzE1MWRjYTliN2NmNjYyZCJ9
eyJpdiI6Ino5Y3BIUTRRb0FGaUh4c1lkNFE2a2c9PSIsInZhbHVlIjoibjNCM0hMaFYxbjQ4YklQa2NmZ0x6WVdUM0RUZWw2RFludGZSRkZpNHRNbHplSmpqSXc2VnVkZUI1bHJ4dFMwaFJ4c1FNcHN2anRHS05aU1VUN2VleXc9PSIsIm1hYyI6IjVjZjRhYzdjNDg3OWMxMjBjNmM2MGZiNTA1OGY2YzJkMGUzYWE4ZTU2ZDVhMTRhMWVkMDE1MDhmYTU2YzQ3ZjUifQ==

 

Ads
';
Advertisement