Cậu bé nắm lấy tay tôi, đưa cho tôi một viên kẹo: "Cô xinh đẹp ơi, đừng khóc nữa, ăn kẹo đi nhé?"
Tôi bật cười trong nước mắt, xoa nhẹ lên đầu cậu bé: "Được, cảm ơn con nhé."
Sáu giờ bay, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Nhưng đủ để tôi hồi tưởng lại mười năm thanh xuân của mình.
Cũng đủ để tôi có dũng khí bắt đầu lại từ đầu.
Tôi tháo chiếc móc khóa hình thú nhồi bông đã gắn trên túi xách suốt mười năm qua, đặt vào tay cậu bé, cười nói: "Cô tặng con đấy, chúc con luôn vui vẻ."
Rồi không quay đầu lại, dứt khoát bước xuống máy bay.
Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ ngoảnh lại nữa.
7
Sau khi sắp xếp ổn thỏa nơi ở, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Nhìn căn phòng xa lạ, được trang trí bằng tông màu xanh lá yêu thích, trong lòng tôi chợt dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả.
Những năm qua, để chiều theo sở thích của Hạ Tô Ngôn, nhà cửa lúc nào cũng mang phong cách cổ điển tối tăm, ngột ngạt.
Nghĩ đến đây, tôi sạc điện thoại đã hết pin từ lâu.
Hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ồ ạt nhảy ra.
Người nhắn nhiều nhất, không ngờ lại là Thẩm Hữu Hữu.
[Cố Tiểu Tri, rốt cuộc cô còn muốn bám lấy Hạ Tô Ngôn đến bao giờ?]
[Anh ấy vất vả lắm mới hạ quyết tâm bỏ trốn cùng tôi ra nước ngoài, cô còn giở trò giữ anh ấy lại làm gì?]
[Anh ấy không còn yêu cô nữa!]
[Nếu cô còn chút liêm sỉ, thì hãy để anh ấy ký vào giấy từ bỏ thông tin danh tính!]
[Hãy trả tự do cho anh ấy!]
Tôi im lặng một lúc, mở video cô ta gửi.
Từng góc quay khác nhau ghép lại, giúp tôi xâu chuỗi toàn bộ câu chuyện.
Hôm qua, sau khi bỏ tôi lại, anh ta vội vã đến văn phòng cùng Thẩm Hữu Hữu, chuẩn bị ký tên từ bỏ thông tin danh tính.
Nhưng đến giây phút cuối cùng, anh ta lại do dự.
"Hay là… chờ thêm chút nữa."
"Hạ Tô Ngôn! Ngày mai là phải đi rồi! Nếu bây giờ anh còn chần chừ, thì cho dù anh có trốn đến đâu, Cố Tiểu Tri cũng sẽ tìm ra anh!"
"Cô ta sẽ bám lấy anh cả đời!"
Hạ Tô Ngôn khựng lại một chút, rồi gật đầu:
"Đúng vậy…cô ấy lúc nào cũng có cách tìm ra anh."
Giọng nói của anh ta truyền qua màn hình, vang lên bên tai tôi.
Như một chiếc móc gỉ sét, tàn nhẫn móc sâu vào tim tôi.
Tôi không thể thở nổi, ôm lấy ngực, hít từng ngụm từng ngụm không khí, thở hổn hển.
Điện thoại rung lên.
Tôi cúi đầu nhìn, là Hạ Tô Ngôn gọi đến.
Tôi định lướt qua từ chối, nhưng vô tình lại bấm nhầm thành nghe máy.
"Tiểu Tri, em đang ở đâu?"
"Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh đã hủy hết lịch trình rồi."
"Mình cùng nhau ăn bữa tối cuối trước khi anh đi, được không?"
Giọng anh ta khàn khàn, xen lẫn chút lưu luyến.
Tôi biết, anh ta đã do dự.
Nhưng tôi đã không còn vui mừng vì sự mềm lòng tạm thời của anh ta nữa, chỉ thấy ghê tởm đến mức muốn nôn mửa.
Tôi lạnh nhạt cất lời:
"Chúng ta ly hôn đi."
"Giấy ly hôn tôi để trong tủ rồi. Nếu không có vấn đề gì, cứ ký vào rồi gửi lại cho luật sư của tôi."
Không gian bỗng chốc đóng băng.
Giọng anh ta trầm xuống:
"Ý em là gì?"
"Chỉ vì anh không đưa em đi ăn tối, mà em đòi ly hôn?"
Tôi không còn muốn giải thích gì nữa.
"Ừ." Thản nhiên đáp một câu, rồi thẳng tay cúp máy.
Bởi vì anh ta đã sớm lên kế hoạch rời đi, nên bây giờ tôi chủ động buông tay, trả lại tự do cho anh ta.
Anh ta hẳn sẽ cảm thấy vui vẻ, đúng không?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bên môi giới cửa hàng ven biển.
"Chị ơi, chỗ mà lần trước chị nhờ em tìm đã có tin rồi! Nửa tiếng nữa chị qua đây ký hợp đồng chuyển nhượng là được!"
Tôi vui mừng khôn xiết, lập tức xách túi ra khỏi nhà.
Chỉ mất nửa tiếng, tôi không hề do dự mà nhận ngay một quán rượu nhỏ đang được sang nhượng.
Giá cả không hề rẻ, nhưng tôi cảm thấy rất đáng.
Nhìn quán rượu nhỏ có phong cách trang trí tinh tế và độc đáo, mắt tôi bỗng chốc cay xè.
Hồi đại học, tôi rất thích lớp học pha chế và thưởng thức rượu. Khi đó, giấc mơ lớn nhất của tôi chính là có thể tự mở một quán rượu của riêng mình.
Hạ Tô Ngôn từng ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói:
"Tiểu Tri, anh nhất định sẽ giúp em thực hiện ước mơ này!"
Năm thứ ba, anh ta lấy lý do công ty gặp khó khăn về tài chính để trì hoãn.
Năm thứ năm, anh ta nói rằng công việc quá bận rộn.
Năm thứ tám, anh ta bảo tôi đã quá lớn tuổi, không thích hợp để dấn thân vào chuyện này nữa.
Năm nay, anh ta thậm chí còn chẳng thèm nhắc đến lời tôi nói.
Lời hứa kéo dài suốt mười năm, tôi lại chỉ mất nửa tiếng để hoàn thành giấc mơ của chính mình.
Ba ngày bận rộn, tôi tự mình sửa sang lại quán rượu từ trong ra ngoài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất