Tôi không hỏi lý do.
Lời từ chối đã đến miệng, nhưng rồi lại chẳng thể thốt ra.
Tôi gật đầu.
Nếu đã định rời đi, vậy hãy để bữa tối cuối cùng này khép lại hơn mười năm quấn quýt giữa chúng tôi.
Tôi ngồi yên trên ghế phụ, không nói một lời nào, khác hẳn với mọi ngày.
Người đàn ông bên cạnh liên tục liếc nhìn tôi.
"Tiểu Tri, dạo này em lạ quá."
"Có phải em đã nhìn thấy cái gì không?"
Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, căng thẳng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhàn nhạt lắc đầu: "Không, chỉ là đến kỳ kinh nguyệt nên hơi mệt thôi."
Anh ta thở phào, nhưng ngay sau đó trên mặt lại lướt qua một tia không vui:
"Trước đây không phải em luôn phản đối việc anh qua lại với Thẩm Hữu Hữu sao? Sao bây giờ lại chẳng để tâm gì nữa?"
"Với anh, em không cần phải khách sáo như thế. Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng."
Tôi lặng lẽ quan sát gương mặt anh ta, chú ý đến từng biểu cảm nhỏ nhất, rồi thản nhiên nói:
"Hạ Tô Ngôn, nếu anh thực sự muốn rời xa em, thì không cần phải phí công bày vẽ như vậy..."
"Em nói linh tinh gì thế!"
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã hoảng hốt cắt ngang, như thể không thể chấp nhận được lời tôi vừa nói.
"Em xem nhiều phim quá rồi đấy. Tình cảm của chúng ta ổn định như thế, sao anh có thể rời bỏ em được?"
Lòng tôi nhói lên một cơn đau dữ dội, như thể có ai đó đang vặn xoắn nó thật mạnh.
Tôi không còn phân biệt được, rốt cuộc anh ta thực sự quan tâm đến cảm xúc của tôi, hay chỉ sợ tôi vạch trần kế hoạch rời đi của anh ta.
Bạn xem đi, đây chính là Hạ Tô Ngôn.
Khi tôi ghen tuông, anh ta cảm thấy bức bối, ngột ngạt.
Nhưng khi tôi thực sự không để tâm nữa, anh ta lại thấy không vui.
Không khí trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, anh ta lấy một chiếc túi đựng len từ ghế sau đưa cho tôi, giọng có hơi mất tự nhiên:
"Giúp anh hoàn thành nốt đi, dạo này anh bận quá."
Tôi sững sờ nhìn chiếc túi, cười khổ.
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn cây kim đan trong tay, đèn xanh sáng lên.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Hữu Hữu gọi tới.
Hạ Tô Ngôn hốt hoảng đạp mạnh chân phanh.
Cả người tôi chúi về phía trước, cây kim trong tay đ.â.m mạnh vào khóe mắt, mắt tôi nhòa đi, trắng xóa.
Anh ta vội vàng cúp máy, lúc này mới có thời gian quay sang nhìn tôi, ánh mắt lảng tránh.
"Tiểu Tri, em xuống xe trước đi. Hữu Hữu có chút chuyện, anh phải đến ngay."
Tôi cố nén cơn đau, ôm lấy mắt, giọng nghẹn lại:
"Mắt em đau quá..."
"Làm ơn, đưa em đến bệnh viện được không... Em xin anh đấy..."
Nhưng người đàn ông kia không còn nhìn tôi nữa. Giọng anh ta thấp xuống, cực kỳ mất kiên nhẫn:
"Lúc này em có thể hiểu chuyện một chút được không? Mau xuống xe."
"Xuống xe ngay!"
Không đợi anh ta nói hết câu, tôi mở cửa xe, bước xuống, gắng gượng nuốt nghẹn:
"Hạ Tô Ngôn, chúng ta ly hôn đi."
Nhưng anh ta chẳng nghe thấy lời tôi nói.
Chiếc xe đã lao đi, cuốn theo một lớp bụi mờ, bỏ lại tôi đứng trơ trọi giữa đường.
Tôi đến phòng khám, đơn giản băng bó vết thương, rồi vội vã chạy đến sân bay.
Ở một nơi khác, người đàn ông đang chuẩn bị ký tên từ bỏ thông tin danh tính bỗng chốc ngập ngừng.
Anh ta rút điện thoại, gọi cho tôi.
6
Sau khi máy bay cất cánh, tôi dựa lưng vào ghế, cảm nhận cơ thể dần bay lên cao.
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, tôi đã làm một quyết định táo bạo nhất và cũng dũng cảm nhất trong đời.
Bên cạnh tôi có một đứa trẻ con, đang nũng nịu kéo tay mẹ, chỉ ra ngoài cửa sổ:
"Mẹ ơi! Nhìn kìa! Chúng ta bay lên trên mây rồi!"
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ về lần đầu tiên đi máy bay.
Tôi vốn nhát gan, chẳng dám đi xa một mình, càng không dám nghĩ đến việc ra nước ngoài.
Mãi đến sau khi kết hôn, Hạ Tô Ngôn có chuyến công tác, ép tôi phải đi cùng anh ta.
Anh ta nắm chặt lấy tay tôi, ngồi bên cạnh vỗ về:
"Tiểu Tri, đừng sợ, anh sẽ mãi ở bên em."
Khi đó, chúng tôi đã từng mơ về một đứa con, tưởng tượng cảnh ba người cùng nhau đi du lịch nước ngoài.
Nhưng giấc mơ ấy… đã trôi qua mười năm.
Không biết từ lúc nào, anh ta ngày càng về muộn, số lần tăng ca, công tác ngày càng nhiều.
Quan hệ với cô trợ lý nhỏ Thẩm Hữu Hữu cũng ngày càng thân mật.
Tôi nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, chỉ mong giữ lại một chút thể diện cho anh ta, không muốn để hôn nhân của chúng tôi xuất hiện vết nứt.
Nhưng cuối cùng, chỉ đổi lại một câu nói lạnh lùng:
"Khóc cái gì?"
"Em làm anh cảm thấy ngột ngạt, bức bối."
Tôi bị đánh thức bởi đứa trẻ bên cạnh, lúc này mới phát hiện mình đã khóc ướt cả một mảng áo, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất