Anh ta bước tới muốn ôm tôi, nhưng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Thẩm Hữu Hữu mặc một chiếc váy xinh xắn, trong tay ôm một quyển từ điển tiếng Anh.
Cô ta lướt qua tôi, ánh mắt dán chặt lên người Hạ Tô Ngôn:
"Sếp ơi, em đột nhiên quên mất cách đọc mấy từ này, còn mấy câu anh dạy em hôm trước em cũng lại quên mất rồi."
"Bây giờ anh có thể dạy em không? Chị Tiểu Tri sẽ không để ý đâu nhỉ?"
Đôi mắt cô ta ánh lên sự đắc thắng.
Tôi lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay Hạ Tô Ngôn.
"Cứ tự nhiên."
Hạ Tô Ngôn nhìn tôi, gương mặt bình tĩnh lạ thường của tôi khiến anh ta có một cảm giác bất an khó diễn tả. Anh ta chăm chú quan sát tôi, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt tôi.
Tôi liếc anh ta một cái, không chút gợn sóng, khẽ mỉm cười: "Hai người cứ học đi, em có chút việc bận."
Anh ta vừa định nắm lấy tay tôi thì đã bị Thẩm Hữu Hữu kéo vào thư phòng.
Cô ta vô cùng thuần thục khóa cửa lại.
Hiện tại trong ngôi nhà này, người dư thừa chỉ có mình tôi.
Tôi lặng lẽ thu dọn hành lý, cầm lên cặp búp bê sứ mà anh ta từng tặng tôi.
Ngày đó, anh ta nâng niu đưa cho tôi như thể đang dâng tặng một báu vật:
"Vợ à, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc cả đời."
Từ thư phòng vang lên tiếng Hạ Tô Ngôn gọi tên tôi.
Tôi ném cặp búp bê vào thùng rác.
Nghe tiếng gốm vỡ vụn, tôi bật cười chua chát.
Chúng tôi, không có "cả đời".
4
Tôi mở cửa thư phòng, thấy Hạ Tô Ngôn đang quay lưng về phía tôi, giơ chăn lên cao.
Từ trong chăn vang lên tiếng cười khanh khách của Thẩm Hữu Hữu.
Mặt Hạ Tô Ngôn đỏ lên, cười bảo tôi đứng ở cuối giường:
"Cô nhóc này cứ nằng nặc đòi chơi xích đu trong chăn, em ra góc giường kéo chăn lên giúp đi."
Dù đã đoán trước được điều này, nhưng khi đối mặt với yêu cầu vô lý như vậy, tim tôi vẫn nhói lên vì tức giận.
Hạ Tô Ngôn không hề để tâm đến tôi, vì anh ta chắc chắn tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ chấp nhận như bao lần trước.
Nhưng tôi như rơi vào hầm băng, lạnh nhạt lắc đầu: "Em không làm."
Tiếng cười của hai người họ lập tức im bặt, bốn mắt đổ dồn lên người tôi.
"Chị à, em chỉ nhớ lại lúc nhỏ được bố mẹ đung đưa như thế, nên mới..."
"Xin lỗi, không ngờ chị lại không thích em đến vậy. Là do em đòi hỏi quá nhiều, làm chị không vui rồi."
Mắt cô ta ngân ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, Hạ Tô Ngôn đã bước tới chắn trước cửa, giọng nói trầm xuống nhuốm vẻ khó chịu:
"Chẳng qua chỉ là kéo chăn một chút, em không muốn làm cũng đâu cần tỏ thái độ như thế?"
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta.
"Xin lỗi ngay!"
Giọng anh ta lớn hơn, thể hiện rõ sự bực bội và cáu kỉnh.
"Em nhất định phải khiến anh nghẹt thở mới chịu sao? Nếu một ngày nào đó anh giận quá bỏ đi, em sẽ hối hận đấy!"
Hạ Tô Ngôn nhíu mày quan sát tôi, như muốn tìm kiếm chút ghen tuông hay đau lòng trên gương mặt tôi.
Nhưng trên gương mặt tôi, anh ta chẳng tìm thấy bất cứ điều gì.
Không ghen, không đau lòng.
Dường như có thứ gì đó đã hoàn toàn vuột khỏi sự kiểm soát của anh ta.
Tôi quay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng lại.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, căn phòng bên trong lại vang lên tiếng cười đùa ngọt ngào.
Lúc này đây, tôi giống như một con chuột chui rúc dưới cống rãnh.
Lặng lẽ dõi theo hạnh phúc của bọn họ.
Trơ mắt nhìn bọn họ lên kế hoạch bỏ trốn để thoát khỏi tôi.
Từng giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má.
5
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Hạ Tô Ngôn vừa vặn mở cửa bước vào.
Anh ta cứng đờ nhìn tôi một cái, có phần chột dạ kéo nhẹ chiếc áo khoác nữ trên người:
"Tối qua anh ra ngoài ăn uống với bạn bè, làm bẩn áo nên Thẩm Hữu Hữu cho anh mượn tạm cái này."
"Em đừng nghĩ nhiều, giữa bọn anh chỉ là quan hệ sếp và nhân viên thôi."
Sếp và nhân viên... mà lại lên kế hoạch bỏ trốn cùng nhau sao?
Tôi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Trước đây, trên người anh ta thỉnh thoảng cũng xuất hiện đồ dùng của phụ nữ, ban đầu tôi không để tâm, nhưng càng ngày càng nhiều. Sau đó, tôi mới phát hiện ra, hơn nửa số lần anh ta nói tăng ca đều là ở bên Thẩm Hữu Hữu.
Mỗi lần tôi vừa khóc vừa làm ầm lên, yêu cầu anh ta cho tôi một lời giải thích, anh ta luôn tỏ ra bực bội:
"Em có thể đừng nhạy cảm như vậy, được không?"
Khoé môi tôi khẽ nhếch lên một nụ cười cay đắng.
Hôm nay, còn một ngày nữa là đến chuyến bay của anh ta.
Vừa cẩn thận gấp chiếc áo khoác nữ trong tay, anh ta vừa chăm chú nhìn tôi, ánh mắt đầy luyến tiếc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất