Chương 1211 Chương 1211. Tính tình này của bệ hạ... Thật sự là không hề thay đổi một chút nào!
Vì bày tỏ sự ngạc nhiên của mình, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều bắt chước lời nói của Tuyền Châu, nhắc lại ba chữ "Rất khác biệt" vài lần.
Hai tỷ muội Phong Y Y, Phong Tiêu Tiêu hai hồn một thể, giờ phút này đã đổi thành Phong Y Y đi ra.
Nàng cười hì hì nói với các nàng Tuyền Châu:
"Ta và tỷ tỷ trước kia không có việc gì thích nhất đến nơi này để ăn cái gì đó, dù đến bao nhiêu lần cũng không thấy chán!"
"Để a di giới thiệu cho các ngươi những món ngon nhất mà a di từng ăn, có được không?"
Mấy tiểu nha đầu lập tức giơ đôi tay nhỏ bé lên vỗ tay: "Vâng!"
Trong lúc nói chuyện.
Ở bên cạnh có một lão ăn mày quần áo rách rưới, toàn thân dính đầy nước bùn, thoang thoảng mùi hôi thối đi đến trước mặt Lâm Hiên.
Hắn giơ bàn tay khô héo, gầy gò, đen đúa của mình lên, giơ cái bát trong tay lên trước mặt Lâm Hiên:
"Công tử, xin thương xót, lão hủ đã hai ngày không có gì ăn rồi!"
Lâm Hiên lật tay phải, lấy ra một thỏi bạc đặt vào trong bát: "Cầm đi."
Lão ăn mày kinh ngạc nhìn bạc trong bát, không ngờ rằng Lâm Hiên lại ra tay hào phóng như thế.
Hắn vội vàng khom người cảm tạ: "Đa tạ công tử! Công tử thật sự có tấm lòng Bồ Tát, người tốt nhất định sẽ được báo đáp!"
Lâm Hiên cười cười, dẫn các nàng Tuyền Châu tiếp tục đi về phía trước.
Phong Y Y kinh ngạc dừng bước chân, ánh mắt run rẩy nhìn Lâm Hiên.
"Ta vốn tưởng rằng những đại nhân vật tuyệt đỉnh giống như hắn nhất định sẽ như ngồi trên đám mây, tuyệt đối sẽ không để cho một kẻ ăn mày bẩn thỉu dễ dàng tới gần như thế, chứ đừng nói đến việc liếc mắt nhìn lão ăn mày một cái!"
"Không ngờ rằng hắn không hề để ý một chút nào, trái lại còn hào phóng bố thí, không hề có thái độ coi thường kẻ yếu, trái lại rất hiền hòa!"
Giọng nói của Phong Tiêu Tiêu vang lên trong lòng:
"Có lẽ bởi vì hắn rất vĩ đại, cho nên chúng sinh trong mắt hắn đều giống nhau."
"Loại ấm áp và tốt bụng này trái lại càng có thể thể hiện ra sự siêu phàm thoát tục, tâm tình và tầm mắt của hắn, đều cao cao tại thượng giống như những đám mây trên trời cao kia!"
Phong Y Y suy nghĩ một lúc rồi thầm nói trong lòng:
"Đúng vậy, một nam nhân như vậy thật sự khiến cho người ta không thể tự kiềm chế mà ái mộ!"
Phong Tiêu Tiêu cười cười:
"Âm thầm yêu thì không thành vấn đề, nhưng nam nhân như vậy không phải là người mà những phàm phu tục nữ như chúng ta có thể có được, có thể gặp mặt hắn một lần đã là vinh hạnh lớn lao rồi!"
Phong Y Y không hề do dự gật đầu:
"Ta biết, dù sao thê tử của hắn chính là Huyền Băng Nữ Đế, thiên hạ này nào có nữ tử có thể sánh bằng Nữ Đế?"
Sau khi hai tỷ muội nói xong, Phong Y Y vội vàng đuổi kịp Lâm Hiên, chỉ cảm thấy có thể đi bên cạnh hắn đã là hạnh phúc lớn lao.
Xôn xao!
Phía trước một cửa hàng ở đằng trước bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào náo nhiệt rất lớn.
"Người này chẳng lẽ chính là Duẫn Tùng, thiên kiêu Trù đạo thế hệ mới của Thùy Vân Thiên chúng ta?"
"Đúng vậy! Duẫn Tùng có ngoại hiệu là ‘Thiên Thủ Tiểu Phật’, có thể đồng thời thi triển ra ngàn cánh tay để làm mỹ thực, không chỉ có trù nghệ cao siêu, còn có kỹ năng đẹp mắt, danh tiếng cũng cực kỳ cao!"
"Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng có cảm giác người này thật sự vô cùng lợi hại!"
...
Đám người Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một cửa hàng tên là Bách Vị Quán.
Hôm nay chắc là cửa hàng đang tổ chức sự kiện, cho nên ở ngoài cửa có dựng một sân khấu cao bằng một người, khua chiêng gõ trống hấp dẫn hàng trăm người qua đường nghỉ chân quan sát.
Mà vào lúc này, ở phía trên sân khấu có một thanh niên mặc y phục màu đen đang đứng.
Hắn huyễn hóa ra nhiều cánh tay, không ngừng cầm lấy các lọ gia vị đủ loại màu sắc bên cạnh mình rắc lên vỉ nướng trước mặt.
Khiến cho từng đám lửa bùng lên, từng mùi thơm kì lạ tỏa ra.
Nhìn thấy động tác của hắn đẹp đẽ chói mắt như thế, mọi người dưới sân khấu đều không khỏi trầm trồ vỗ tay khen ngợi, hiển nhiên là công nhận năng lực của hắn.
Mà khi Duẫn Tùng đang tiếp tục biểu diễn, không ngừng có thực khách tiến vào cửa hàng Bách Vị Quán.
Trong chốc lát cửa hàng đông như trẩy hội, có một số thực khách thậm chí còn tỏ ra sốt ruột, sợ người khác đoạt vị trí của mình.
Các nàng Tuyền Châu thấy thế đều tán thưởng từ tận đáy lòng.
"Thúc thúc này thật lợi hại!"
"Ừm, nhìn qua có vẻ việc kinh doanh của cửa hàng này thật sự rất tốt!"
Phong Y Y cười nói: "Bách Vị Quán chính một cửa hàng có quy lớn nhất, đồ ăn phong phú nhất trên con đường này, bởi vậy mới có thể mời ‘Thiên Thủ Tiểu Phật’ đến trợ trận."
"Hiện tại vẫn chưa đông người lắm, không bằng a di dẫn các ngươi đi nếm thử một chút?"
"Vâng!" Các nàng Tuyền Châu nghe vậy lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Hiên thấy mấy nữ nhi không có ý kiến, cho nên cũng không nói thêm điều gì, bèn dẫn các nàng đi vào Bách Vị Quán.
Tiểu nhỉ của Bách Vị Quán rất có ánh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận của Lâm Hiên cực kỳ phi phàm, cho nên rất nhiệt tình dẫn hắn đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong một phòng trang nhã.
Sau khi ngồi vào chỗ, Phong Y Y nhiệt tình giới thiệu món ăn cho mấy tiểu nha đầu, một hơi gọi ba mươi món ăn.
Không thể không nói, tốc độ chế biến món ăn của Bách Vị Quán rất nhanh, chỉ mất non nửa nén hương đã mang hết đồ ăn lên.
Nhìn thấy những món ăn đẹp mắt trên bàn ngọc, mấy tiểu nha đầu đều vô cùng hưng phấn.
Nhất là những món nướng có mùi thơm ngào ngạt, nóng hôi hổi khiến cho mấy tiểu nha đầu không khỏi nuốt nước miếng.
Tuyền Ấu thông minh, lôi kéo Lâm Hiên nói:
"Phụ thân, nếu rắc gia vị mà ngươi làm lên những món thịt nướng này nhất định sẽ rất ngon, chúng ta rắc một chút có được không?"
"Không thành vấn đề!" Lâm Hiên lập tức lấy ra một cái bình nhỏ cấp linh bảo đựng gia vị.
Tuyền Ấu duỗi bàn tay mũm mĩm ra:
Chương 1212 Chương 1212. Tính tình này của bệ hạ... Thật sự là không hề thay đổi một chút nào! (2)
"Phụ thân, có thể để cho ta rắc được không?"
Tiểu nha đầu thấy rằng lúc rắc gia vị thì tay phải rung lên, rất thú vị, cho nên có ý định chơi đùa.
"Được." Lâm Hiên cưng chiều cười cười, đưa bình gia vị cho Tuyền Ấu.
Tiểu nha đầu mở nắp ra, hưng phấn giơ cái bình lên cao rồi rắc xuống.
Hô ~
Một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi vào thổi bay gia vị, bay lơ lửng bên trong đại sảnh.
Tiểu nhị và những vị khách ngửi thấy mùi gia vị, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt của mọi người đều sáng ngời.
"Trời ạ, mùi hương gì mà thơm vậy!"
"Thơm quá, mùi này chỉ có trên trời mới có!"
"Đây không phải là gia vị của cửa hàng chúng ta hay sao?"
Tiếng ồn ào náo động trong đại sảnh nhanh chóng truyền đến cửa, thu hút sự chú ý của một đám thực khách.
"Chư vị! Chư vị! Bách Vị Quán sản xuất ra một loại gia vị độc nhất vô nhị trong thiên hạ, chúng ta mau chạy nhanh đến xem đi!"
Có người ngoài cửa hô to một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả người xem ở ngoài cửa Bách Vị Quán.
"Độc nhất vô nhị trong thiên hạ?"
"Bảo bối, thủ đoạn bịp bợm này không nhỏ, nhất định phải đi nhìn xem!"
Những người có lòng hiếu kì vội vàng vây quanh cửa vào Bách Vị Quán.
Cảnh tượng kia giống như đang tranh đoạt một kiện bảo vật, vô cùng náo nhiệt và khẩn trương.
Kết quả là, khán giả vốn vây quanh ở trước sân khấu ngay lập tức giảm đi bảy tám phần, điều này khiến cho Duẫn Tùng đang biểu diễn không khỏi nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, đang ở độ tuổi huyết khí phương cương.
Không ngờ rằng đang lúc hào hứng biểu diễn thì người xem dưới sân khấu lại chạy mất hơn một nửa, điều này khiến cho hắn vô cùng bực bội.
Nghĩ đến đây, Duẫn Tùng không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
"Tất cả đầu bếp ở Bách Vị Quán ta đều quen biết, tuy nhiên đều là hạng người bình thường, bọn họ làm sao có thể làm ra loại gia vị độc nhất vô nhị trong thiên hạ?"
"Không được, ta phải tự mình đi nhìn xem, để tránh có người ở cố ý quấy rối, phá hủy thanh danh của ta!"
Hắn là thiên kiêu Trù đạo ở Thùy Vân Thiên, thanh danh hiển hách, đặc biệt là trong giới quý tộc của các quốc gia.
Mà Bách Vị Quán là do một vị thân vương của Vân Lương Quốc lập ra, cũng chính vì vậy nên hắn mới đồng ý đứng trên sân khấu này hiến nghệ trước công chúng.
Hiện giờ trong đại sảnh đã có người tung tin rằng Bách Vị Quán xuất hiện một loại gia vị rất ngon, khiến khán giả trước mặt hắn rời đi hơn phân nửa.
Nếu không làm rõ ràng chuyện này, để truyền ra ngoài mà nói, người khác còn tưởng rằng trù nghệ của hắn không bằng đầu bếp của Bách Vị Quán.
Dù sao, theo hắn thấy, người có thể làm ra loại gia vị mới này cũng chỉ có đầu bếp của Bách Vị Quán.
Nghĩ như vậy, Duẫn Tùng vội nhảy xuống sân khấu, vội vàng đi vào cửa Bách Vị Quán.
Vừa mới vào cửa, Duẫn Tùng lập tức ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn và kỳ lạ.
Tinh thần của hắn lập tức rung lên, hai mắt sáng ngời.
"Mùi hương thật thơm!"
"Trên thế gian này làm sao có thể hương thơm kỳ lạ như vậy?"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trước cửa sổ của một căn phòng trang nhã phía xa đã chật kín người, rất rõ ràng, mùi hương tỏa ra từ nơi đó.
Duẫn Tùng vội xông lên trước tách đám người ra.
Hắn nhìn thấy có sáu người ngồi trong căn phòng trang nhã.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục trắng, ngồi bên cạnh là hai tiểu cô nương giống nhau như đúc, đáng yêu như búp bê.
Ngồi đối điện với thiếu nữ xinh đẹp là một thanh niên đẹp trai mặc áo bào trắng, bên cạnh hắn cũng có hai tiểu cô nương như búp bê giống nhau như đúc.
Trong đó có một tiểu cô nương đang cầm trong tay một bình Huyền Ngọc cao cấp, đang rắc gia vị lên món thịt nướng bên dưới.
Tiểu cô nương vừa rắc vừa hỏi: "Phụ thân, hiện tại ta đang làm đúng phải không?"
Thanh niên đẹp trai mặc áo bào trắng lộ vẻ mặt cưng chiều gật đầu: "Đúng, bảo bối làm rất tốt!"
Khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt thanh niên đẹp trai mặc áo bào trắng, ánh mắt của Duẫn Tùng không khỏi run lên, thất thanh hô to:
"Trù Thần!"
Ừm?
Hắn hét lên như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.
Có người hiếu kỳ nói: "Duẫn huynh đệ, ngươi gọi ai là Trù Thần vậy?"
Trong lòng mọi người cũng cảm thấy tò mò, trong Bách Vị Quán, Duẫn Tùng là người có trù nghệ cao nhất.
Nhưng mà hắn lại hô lớn danh xưng Trù Thần, chẳng lẽ trong Bách Vị Quán này tồn tại một vị Chân Long trong Trù đạo?
Duẫn Tùng vội vàng đi tới phía trước, khom người hành lễ với Lâm Hiên rồi nói:
"Thùy Vân Thiên ‘Thiên Thủ Tiểu Phật’ Duẫn Tùng, bái kiến Đế phu tôn thượng!"
"Lần trước ta được chiêm ngưỡng phong thái vô thượng của Đế phu ở Trù Đạo đại hội, trong lòng vẫn luôn kính ngưỡng!"
"Hiện giờ có thể gặp lại Đế phu, thật sự làm cho tại hạ vô cùng xúc động!"
Xôn xao!
Sau khi hắn nói ra những lời này, tất cả mọi người đang vây quanh Lâm Hiên lập tức lui lại.
Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều ngưng thần nín thở, lẳng lặng quan sát Lâm Hiên.
Một lát sau, trong đại sảnh lập tức vang lên những tiếng ồn ào náo động đinh tai nhức óc.
"Hóa ra vị này chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu tôn thượng, thật sự không ngờ rằng, có thể gặp được một đại nhân vật tôn quý như thế ở Vân Lương Quốc nho nhỏ này!"
"Đúng vậy, vừa rồi Duẫn Tùng hô lên danh hào của Đế phu, ta cũng giật nảy mình, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trực tiếp gặp được Đế phu!"
"Hóa ra Đế phu chính là Trù Thần đương thời, không hổ là phu quân của Nữ Đế, thật sự là người đa tài đa nghệ, đứng đầu mọi lĩnh vực!"
"Đế phu chính là thiên ngoại cao nhân, gia vị mà hắn làm ra cũng siêu phàm thoát tục như thế, quả thật khiến cho người ta vô cùng kính nể!"
...
Sau khi mọi người bàn luận xong, tất cả đều vội vàng hành lễ với Lâm Hiên.
"Bái kiến Đế phu tôn thượng!"
Lâm Hiên ôn hòa vẫy tay với mọi người rồi cười nói: "Không cần khách khí, mọi người đều đi ăn cơm đi."
Chương 1213 Chương 1213. Nữ Đế nhất định rất hạnh phúc đi!
Hắn không ngờ rằng, một sai lầm của tiểu nha đầu Tuyền Ấu lại khiến cho toàn bộ khách hàng của Bách Vị Quán đến quan sát.
Thậm chí còn khiến cho một thiên kiêu như Duẫn Tùng chú ý, đi vào bên trong đại sảnh này, lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Vốn dĩ hắn chỉ dẫn mấy nữ nhi đến đây để ăn vặt, cho nên hắn ra hiệu cho mọi người cứ an tâm dùng bữa.
"Vâng!"
Mọi người có mặt ở đây cũng đều là người nhanh nhạy, bọn họ nghe vậy đều khom người hành lễ rồi lui ra.
Duẫn Tùng đi được vài bước lại quay đầu lại hành lễ rồi nói:
"Đế phu ở trên, vốn dĩ tại hạ không dám quấy rầy nhiều, nhưng gia vị do ngài làm quả thực có mùi hương quá thơm."
"Tại hạ cả gan khẩn cầu Đế phu ban cho tại hạ một ít gia vị, để cho tại hạ sau khi trở về có thể nghiên cứu thành phần, phương pháp chế tác, đồng thời không ngừng nâng cao tạo nghệ Trù đạo của bản thân mình!"
Lâm Hiên nhìn thấy Duẫn Tùng rời đi rồi lại quay lại, lại tha thiết giải thích ý định của mình như thế, trong lòng hắn biết Duẫn Tùng quả thực người một lòng hướng đến Trù đạo, tính tình tốt bụng lại ham học hỏi.
Vì thế hắn bình tĩnh gật đầu: "Có thể."
Nói xong bèn hư không nhấc bình gia vị trên bàn lên, đưa tới trước mặt Duẫn Tùng.
Duẫn Tùng sửng sốt nói: "Tại hạ chỉ cần một chút là được, nhiều như vậy..."
Không đợi hắn nói xong, Lâm Hiên xuy tay tỏ vẻ không sao cả:
"Ta vẫn còn rất nhiều loại gia vị này, nếu ngươi một lòng hướng đến Trù đạo, vậy cứ lấy nhiều một chút đi!"
Nói xong, hắn lại lấy ra một cái bình nhỏ từ trong nạp giới.
Duẫn Tùng thấy thế, không khỏi lộ vẻ mặt biết ơn, lập tức hành đại lễ với Lâm Hiên:
"Đa tạ Đế phu!"
"Tại hạ nhất định khắc khổ nghiên cứu, không uổng công những gì Đế phu đã ban tặng hôm nay!"
Trong mắt hắn, bình gia vị mà Lâm Hiên ban cho tương đương với một cuốn bí tịch được truyền lại từ đời này sang đời khác của giới võ đạo.
Vật phẩm trân quý như vậy, thật sự khiến cho hắn có một loại cảm giác gặp được may mắn từ trên trời giáng xuống.
Hắn không dám hy vọng xa vời có thể nghiên cứu chế tạo ra gia vị giống của Lâm Hiên như đúc.
Nhưng hắn có thể khẳng định, cho dù chỉ học được một phần mười bản lĩnh của Lâm Hiên cũng có thể giúp cho tạo nghệ Trù đạo của hắn bước lên một tầm cao mới.
"Ừm." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Hắn nhìn ra được sự tò mò và phấn khích trong ánh mắt của Duẫn Tùng, vì vậy hắn có thể chắc chắn rằng, trong tương lai không xa, Duẫn Tùng chắc chắn sẽ tiến thêm một bước trên Trù đạo.
Phong Y Y dịu dàng liếc nhìn Lâm Hiên, sự sùng bái và kính ngưỡng trong đôi mắt đẹp như muốn trào ra.
Theo nàng thấy, Lâm Hiên và Duẫn Tùng có tuổi xấp xỉ nhau, vốn là người cùng thế hệ.
Nhưng Lâm Hiên lại được Duẫn Tùng gọi là Trù Thần, hiển nhiên tạo nghệ Trù đạo của hắn đã đứng hàng Thần giai, không người nào có thể sánh bằng.
Mà đối mặt với hậu sinh như Duẫn Tùng, Lâm Hiên hào phóng ra tay giúp đỡ như vậy, quả thực đã thể hiện rõ phong thái của một vị tiền bối.
"Không ngờ rằng Đế phu còn trẻ như vậy đã Trù Thần đương thời, thật sự rất có tài hoa!"
"Có thể ngày ngày được ăn đồ ngài nấu, Nữ Đế chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc!"
Trong khi Phong Y Y đang sửng sốt, một bóng người quen thuộc đi đến bên cạnh nàng, khom người hành lễ với Lâm Hiên:
"Bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên ngước mắt lên.
Chỉ thấy người diễn giả mặc một bộ huyền thanh trường bào, giữ lại một nắm râu dê.
Trông có vẻ là một nam tử trung niên, khí chất không tầm thương.
Nam tử trung niên vội vàng bổ sung: “Tại hạ là Huyền Môn môn chủ Phùng Kim Kiều, vừa đưa theo đám môn hạ đệ tử qua cổng Bái Vị Quan, biết được Đế phu đang ở đây, vì vậy tại hạ đặc biệt đến đây tiếp đãi!”
Lâm Hiên khẽ gật đầu, mặc dù đối phương ở đây để tăng cường sự hiện diện, thái độ có phần cung kính.
Lâm Hiên cũng không hề kiêu ngạo, nhẹ nhàng đáp lễ.
Phong Y Y ở đối diện đứng dậy với vẻ mặt ngạc nhiên: “Phùng thúc thúc, thật trùng hợp!”
Phùng Kim Kiều có mối quan hệ thân thiết với Tây Cuồng Phong Thanh Dương, mấy năm gần đây cũng đến Hoa Lê Đảo, cho nên với Phong Y Y hết sức quen thuộc.
Phong Y Y không ngờ rằng Phùng Kim Kiều bước vào để gây ấn tượng với Lâm Hiên, tình cờ bị mình đụng phải.
Phùng Kim Kiều nở nụ cười nhìn Phong Y Yi: “Nha đầu Y Y, một năm không gặp, ngươi thậm chí còn trở nên xinh đẹp hơn!”
Khi nói điều đó, hắn vô tình liếc nhìn giữa Phong Y Y và Lâm Hiên.
Hắn không nghĩ Lâm Hiên sẽ bị hấp dẫn bởi Phong Y Y cũng không thấy giữa hai người có bất kỳ tơ tình nào.
Tuy nhiên, hắn có thể thấy được sự ngưỡng mộ của Phong Y Y dành cho Lâm Hiên.
Hơn nữa, Phong Y Y còn có thể ăn cùng bàn với Lâm Hiên, rõ ràng có liên quan.
Điều này khiến Phùng Kim Kiều không khỏi thầm thở dài, nha đầu Y Y này đã trèo lên kình thiên đại thụ!
Phong Y Y mỉm cười ngượng ngùng, chuyển chủ đề hỏi: “À ,Phùng thúc thúc, thúc đích thân đưa đệ tử của mình đến Vân Lương Quốc, có chuyện gì quan trọng sao?”
Phùng Kim Kiều gật đầu: “Đương nhiên! Hôm nay trong sơn trang Bôn Lôi ở Vân Lương Quốc, cử hành một đại hội trừ ma lớn.”
“Kim Tôn Kim chủ chí tôn đã đích thân mời tám trăm giáo phái của Thuỳ Vân Thiên Tây Vực bọn ta đến, chuẩn bị tập hợp đầy đủ những người chính nghĩa chi sĩ chi lực, diệt trừ tà ma, giúp đỡ chính nghĩa, quét sạch thiên hạ, khôi phục hòa bình cho thế gian!”
Những lời cuối cùng của hắn rất dõng dạc, rõ ràng đã bị Kim Tôn Kim chủ chí tôn đánh thức.
“Kim Cung chí tôn?!”
Phong Y Y nghe vậy lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, hàm răng bạc nghiến chặt.
Phùng Kim Kiều nhìn thấy điều này giật mình: “Nha đầu, ngươi bị sao vậy?”
Phong Y Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Tỷ tỷ của cháu đã bị chính Kim chủ chí tôn ra vẻ đạo mạo ngụy quân kia giết chết kia, ta hận bọn hắn đến chết!”
Chương 1214 Chương 1214. Bạch Phát Ma Nữ Cổ Thanh Ảnh!
Phùng Kim Kiều nghe được lời này giật mình không thôi, Kim Cung Chí tôn chính một trong mười giáo hàng đầu ở Thuỳ Vân Thiên, uy tín khá cao.
Tại sao họ có thể xúc phạm hai tỷ muội Phong Tiêu Tiêu và Phong Y Y chứ?
“Nha đầu, có hiểu lầm gì không?”
Phong Y Y nghiến răng quả quyết: “Không có hiểu lầm! Điều này hoàn toàn là sự thật! Nếu không tin cháu sẽ mời tỷ tỷ ra nói chuyện với thúc!”
Nói rồi nàng biến mất để linh hồn của Phong Tiêu Tiêu điều khiển.
Sau đó, Phong Tiêu Tiêu kể mọi chuyện về những gì đã xảy ra với hai tỷ muội trước đây, cũng như sự giúp đỡ của Lâm Hiên trong việc hợp nhất linh hồn của họ. Phùng Kim Kiều nghe vậy tức giận đến mức đánh tay dậm chân, cay đắng nói: “Hay cho một Kim chủ chí tôn, không ngờ bọn họ lại kiêu ngạo bá đạo như vậy, thật là mất hết nhân tính!”
“Trưởng lão của Kim Cung Chí Tôn kia cũng rất được kính trọng trong giới võ lâm của chúng ta, tiền bối, hắn thực sự đã ra lệnh cho đệ tử của mình vây công hai tỷ muội các ngươi, thật sự là ghê tởm!”
Lúc này Phong Y Y quay lại, căm hận nói: “Hạ lương bất chính thượng lương oa, điều này đúng với cả trưởng lão và đệ tử, chắc chắn Kim Cung cung chủ cũng không tốt lành gì.”
“Hắn triệu tập các thúc tới tham gia đại hội diệt ma, không chừng có ý đồ xấu nào đó!”
Phùng Kim Kiều nghe điều này nhanh chóng rơi vào im lặng .
So với Kim Cung Chí tôn, hắn đương nhiên sẽ tin tưởng vào Phong Y Y và Phong Tiêu Tiêu hơn.
Lại vì cả hai tỷ muội họ đều nhận được sự giúp đỡ từ Lâm Hiên nên điều đó càng không thể không tin tưởng.
Bây giờ nghĩ lại, Kim Chung Cung chủ chí tôn đột nhiên tổ chức đại hội diệt ma, việc này có chút kỳ quái.
“Không lẽ Kim Cung Cung chủ chí tôn thật sự có ý xấu gì đó?”
Phùng Kim Kiều không khỏi cau mày, nhìn về phía Phong Y Y, kiên quyết nói: “Bất luận thế nào, ta cũng sẽ tham dự đại hội này, giúp hai tỷ muội các ngươi lấy lại công đạo!”
Phong Y Y có vẻ cảm động, Phùng Kim Kiều là một người ngay thẳng, có thể nói là hào hiệp can đảm, quả thực hắn có tinh thần giống như phụ thân nàng Phong Thanh Dương.
“Nhưng thế lực của Kim chủ chí tôn vô cùng lợi hại, Phùng thúc thúc người một khi tiến lên đối đầu với bọn họ, nguy hiểm mà người sẽ gánh chịu thực sự là quá lớn!”
Phùng Kim Kiều thở dài nặng nề: “Phùng mỗ ta không muốn nhìn thấy con gái của hảo hữu bị bắt nạt, cho dù có nguy hiểm đến đâu cũng phải giúp các ngươi!”
Đám Tuyền Châu các nàng vô cùng cảm động trước Phùng Kim Kiều khi thấy hắn chính nghĩa như thế.
Tuyền Châu vội vàng chọc chọc Lâm Hiên: “Cha, chúng ta cùng nhau đi giúp a di đòi lại công đạo nhé?”
Tuyền Ấu giơ miếng thịt nướng lên, phụ hoạ: “Gặp chuyện bất bình,rút đao tương trợ! Cha là anh hùng vĩ đại nhất thiên hạ, nhất định sẽ hỗ trợ!”
“Ha ha ha!” Lâm Hiên bị Tuyền Ấu lời nói dễ thương chọc cười, hắn vẻ mặt trìu mến nhìn đám con gái quý giá của mình: “Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau đi dự đại hội diệt yêu này”
“Được ạ!”
Bọn nhỏ nghe được lời này rất vui mừng.
Phong Y Y, Phong Tiêu Tiêu và Phùng Kim Kiều cũng vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy điều này.
Có Đế phu ra mặt, cho dù Kim Cung chí tôn có âm mưu gì, nhất định sẽ không được như ý!
…
Trời sập rồi, Bôn Lôi Sơn Trang.
Bôn Lôi Sơn Trang khổng lồ tọa lạc phía trên, có kiến trúc tráng lệ, khí thế hiển hách.
Sân trước của sơn trang là một quảng trường cực lớn, được trang bị những cột đá chạm khắc rồng, bục cao và ngai vàng, đầy đủ mọi thứ.
Lúc này quảng trường đã chật kín người.
Đã quy tụ tám trăm giáo phái lớn ở Tây Vực Thuỳ vân Thiên, tổng số hơn tám vạn cao thủ hàng đầu.
Mà trên đài cao, một nam tử trung niên mặc áo bào xanh, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, mắt to đang đứng, hắn chính là Kim Cung Cung chủ chí tôn Nhạc Thiên Quần.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Nhạc Thiên Quần giơ hai tay ôm quyền, cười nói: “Nhạc mỗ cảm tạ các vị đạo hữu đã nể mặt quang lâm. Hôm nay ở đại hội diệt ma này, có các vị đạo hữu có mặt, tất nhiên sẽ đạt được thành công rực rỡ!”
Dưới đài có người la lớn: “Nhiệm vụ của chúng ta là diệt yêu bảo vệ nước! Nhạc cung chỉ xung phong đi đầu, thực sự đang làm gương cho chúng ta!”
“Bây giờ Nhạc cung chủ đã ra lệnh, chúng ta tất cả nên cùng nhau mang theo ngọn cờ công lý nhân gian cùng với Nhạc cung chủ!”
Nhạc Thiên Quần nghe xong không khỏi lộ ra một tia cảm khái, liên tục gật đầu tán thán nói:
“Chư vị thật sự đúng đắn! Sự tồn tại của chư vị trong Vũ Đạo Giới của Thuỳ Vân Thiên của ta thực sự là một điều may mắn đối với Vũ Đạo Giới, may mắn với thiên ha!”
Nghe được lời này, đám người dưới đài không khỏi ngẩng cao đầu ưỡn ngực, hiển nhiên cảm thấy rất thoải mái sau lời khen của Nhạc Thiên Quần.
Nhạc Thiên Quần nhìn lướt qua khán giả, trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt và hung ác, hắn cười khẽ nói:
“Lại nói đến Bạch Phát Ma Nữ Cổ Thanh Ảnh kia, những năm gần đây nhiều lần phạm tội sát nhân ở Thúy Vân Thiên của chúng ta, giết người vô tội, hai tay dính không biết bao nhiêu máu tươi của người vô tội, rõ ràng đã trở thành một tai họa lớn đối với Thuỳ Vân Thiên chúng ta!”
Dưới đài có người đồng ý nói: “Không sai! Bạch Phát Ma Nữ làm nhiều việc cá, chính là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, chỉ có thể nhanh chóng giết chết cho thống khoái!”
Nhạc Thiên Quần nhận lời, một mặt bi sảng nói:
“Đúng vậy! Mới đêm qua, Nhạc mỗ nhận được tin Bạch Phát Ma Nữ đã huyết tẩy tổng cộng mười một gia tộc từ Thiên La Quốc, Kim Thuỷ Quốc và Kim Tá Quốc, trong một đêm đã giết chết 2006 mạng người!”
“Mười một gia tộc này đều là những người có trách nhiệm, chưa từng gây thù oán với ai, nhưng lại bị Bạch Phát Ma Nữ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tra tấn, mổ ngực mổ ngực, moi tim đào lá gan, không gì không làm, thậm chí một số em bé được quấn tã cũng không được tha!”
Chương 1215 Chương 1215. Bạch Phát Ma Nữ Cổ Thanh Ảnh! (2)
“Nhạc mỗ một đời theo chính nghĩa, chưa bao giờ nghĩ rằng lại có người có thủ đoạn độc ác như vậy. Không giấu gì chư vị, Nhạc mỗ đã rất đau lòng không ngừng rơi lệ sau khi nhận được tin tối qua, thực sự tức giận đến cùng cực, hận đến cực hạn!”
Vừa nói, đôi mắt của Nhạc Thiên Quần đỏ hoe, trông như đang ưỡn ngực dậm chân.
Khi đám người dưới đài nhìn thấy điều này, đều cảm nhận được điều gì đó ,vô cùng cảm động trước hành động của Nhạc Thiên Quần.
“Nhạc cung chủ thật có lòng từ bi, là tấm gương trong Võ Đạo Giới chúng ta!”
“Nhạc cung chủ vì thiên hạ chính đạo mà rơi nước mắt, điều này không có gì đáng xấu hổ, ngược lại khiến người ta rất ngưỡng mộ!”
“Đúng vậy, không ngờ Bạch Phát Ma Nữ này lại vô nhân tính đến vậy, ta hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống ả!”
…
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của đám người, Nhạc Thiên Quần lau nước mắt, thở dài: “Cho nên Nhạc mỗ hôm nay tổ chức đại hội diệt ma, chính vì mục đích hợp lực với mọi người, mau chính diệt trừ ả Bạch Phát Ma Nữ kia!”
Hắn vừa dứt lời, một bóng đen từ trên trời rơi xuống.
Đang!!!
Bóng đen rơi xuống khiến mặt đất trong bán kính mười dặm rung chuyển dữ dội.
Bụi đất bay lên, cương khí phun ra, thổi bay bức tường trong sân của Bôn Lôi sơn trang thành từng mảnh.
Một giọng nói trong trẻo và sắc bén ngay lập tức lan truyền khắp biệt thự.
“Đồ mặt dày vô sỉ, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
Mọi người theo tiếng động nhìn lại.
Bóng đen biến thành một chiếc chuông đồng khổng lồ, cắm chặt vào lòng đất.
Trên đỉnh chiếc chuông đồng có một thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ đen, dáng người mảnh khảnh.
Mái tóc bạc trắng của nàng bay theo gió.
Khuôn mặt trái xoan thanh tú, nổi bật ấn ký hoa mai ở giữa trán, trong phút chốc đẹp không có gì so sánh được.
“Tống Chung?”
Tống chung!
Mọi người trước tiên là phản ứng lại Thanh Đồng Chung từ trên trời giáng xuống là có ý gì.
Tiếp theo tất cả mọi người tập trung ánh mắt lên trên mặt nữ tử mặc y phục màu đen, đều không nhịn được mà thất thanh kinh hô: “Bạch Phát Ma Nữ!”
Bọn họ không ngờ, đại hội trừ ma vừa mới triệu tập không lâu, Cổ Thanh Ảnh vậy mà lại chủ động tới cửa.
Nàng một thân một mình, chỉ mang theo một cái chuông cổ đồng đen, có vẻ vô cùng bá đạo.
Điều này làm cho mọi người không nhịn được mà cảm thán, không hổ là nữ ma đầu thanh danh đại huyên mấy năm gần đây của Thùy Vân Thiên, thật đúng là cực kỳ có dũng khí khí khái!
Nhạc Thiên Quần khẽ nhướng mày, khóe miệng hiện lên vẻ đắc ý.
Hắn ngược lại không ngờ, Cổ Thanh Ảnh sẽ chủ động đưa tới cửa.
“Xem ra là hôm nay triệu tập đại hội trừ ma, gây động tĩnh huyên náo quá lớn, bởi vậy mới thu hút nữ ma đầu này đến đây chịu chết!”
Trong lòng Nhạc Thiên Quần cười lạnh vài tiếng, ngoài mặt vẫn là vẻ chính nghĩa lẫm liệt.
“Bạch Phát Ma Nữ, ngươi dám chủ động tới cửa, như vậy là không đặt chi sĩ chính nghĩa chúng ta vào mắt!”
Cổ Thanh Ảnh nhíu mày: "Chi sĩ chính nghĩa? Ta phi!”
“Các ngươi đơn giản là một đám vô liêm sỉ, cộng thêm một đám ô hợp không phân biệt thị phi mà thôi!”
Tông chủ Vương Dương của tông môn nào đó tiến lên giận dữ quát: “Cổ Thanh Ảnh, những năm nay ngươi làm nhiều chuyện ác, lạm sát người vô tội, làm cho người và thần cùng phẫn nộ!”
“Trừ những người ngươi giết lúc trước ra, tối hôm qua ngươi lại liên tục tàn sát hơn hai ngàn người của mười một gia tộc Thiên La quốc, Kim Thủy quốc, Thiên Tá quốc, tội này ngươi có nhận hay không?”
Cổ Thanh Ảnh nghe vậy giận dữ cười vài tiếng, lấy ra một bầu rượu ngửa đầu điên cuồng uống.
Mãi đến khi đáy bình thấy khô, ném bình rượu xuống đất thình thịch! Một tiếng vỡ nát.
Nàng quét mắt nhìn toàn trường nói: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?”
“Những tên phế vật các ngươi ngoại trừ giội nước bẩn lên người khác, còn có thể làm cái gì?”
Vương Dương vẻ mặt oán giận:
“Tối hôm qua Nhạc Cung Chủ vì chuyện của ngươi mà khóc rống không ngừng, vì những người vô tội mà đau lòng không chịu nổi, việc này còn có thể làm bộ?”
Cổ Thanh Ảnh, nếu ngươi dám tới, vậy thì đem để cái mạng lại đi!”
Cổ Thanh Ảnh lấy ra một thanh linh kiếm, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng quét qua toàn trường: “Ta muốn lấy đầu của Nhạc Thiên Quần, ai dám động thủ vào con đường chết!”
Hôm nay biết được Nhạc Thiên Quần muốn triệu tập đại hội trừ ma đối phó mình, Cổ Thanh Ảnh một đường chạy tới sơn trang Bôn Lôi.
Nghe thấy Nhạc Thiên Quần giội từng đợt nước bẩn lên người mình, Cổ sát tâm của Thanh Ảnh đã sớm bạo rạp.
Nàng hoài nghi Nhạc Thiên Quần đặc biệt tổ chức đại hội trừ ma, rất có thể là có dụng tâm kín đáo.
Nhưng mặc kệ Nhạc Thiên Quần muốn làm cái gì, Cổ Thanh Ảnh đều biết hôm nay tới chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là giết Nhạc Thiên Quần!
Vương Dương nhìn thấy uy hiếp của mình bị Cổ Thanh Ảnh phớt lờ, trong lòng nổi giận, lấy ra một thanh Trảm Phong Đao cấp pháp bảo đạp gió mà lên, hung ác bổ về phía Cổ Thanh Ảnh.
“Đao pháp Sâm La!”
“Chết cho ta!”
Đao quang bùng nổ, tung hoành vạn dặm.
Đao quang hung lệ mang theo khí thế mạnh mẽ bá tuyệt xuyên qua, chấn động không gian trăm dặm.
Cảm nhận được đao kình mạnh mẽ, đông đảo tu sĩ đều không nhịn được mà âm thầm tán thưởng một câu: “Đao pháp hay!”
Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Thanh Ảnh nheo lại, tóc bạc bay theo gió.
Lấy Thanh Ảnh kiếm ra phi thân tiến lên, tư thái vô cùng.hiên ngang.
“kiếm pháp Phi Hoa!”
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, như sao băng xẹt qua.
Thân thể Cổ Thanh Ảnh đi theo kiếm quang, đi tới Vương Dương trước mặt với tốc độ cực nhanh.
Ngọc thủ vừa đưa ra, kiếm quang sắc bén đã phá vỡ đao khí hùng hồn của Vương Dương. Một tiếng đâm vào ngực trái của Vương Dương.
“Chết!”
Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Thanh Ảnh phát lạnh, mũi kiếm vừa chuyển đã chém Vương Dương thành hai nửa.
Xì!
Nhìn thấy thân thể Vương Dương chia làm hai, mang theo mảng máu lớn rơi xuống từ giữa không trung, ở đây chúng tu sĩ đều không nhịn được mà hít vào một hơi hàn khí.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất