Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới - Lâm Hiên (FULL)

Chương 1216 Chương 1216. Nha đầu thối, muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm!

“Hay cho một ma nữ tóc bạc, thật sự là ra tay tàn nhẫn vô tình!”

“Vương tông chủ đã là tu vi tôn giả đỉnh cao, còn có đao pháp cấp bậc chuẩn tông sư bên người, không ngờ vẫn là không ngăn được một kiếm của ma nữ!”

“Nữ nhân này ra tay vô tình, thật đúng là cực kỳ hiếm thấy, hai chữ 'Ma nữ' thật sự là hoàn toàn xứng đáng!”



Chỉ lần đầu tiên ra tay, Cổ Thanh Ảnh đã có uy hiếp làm khiếp sợ toàn trường.

Một đám tu sĩ hơi lui về phía sau dưới khí thế hung hăng của nàng, không dám đối mặt nữa.

Nhạc Thiên Quần không khỏi nhướng mày.

Lần này vhắn triệu tập đại hội trừ ma, chính là để lợi dụng mục đích Thùy Vân Thiên Tây Vực đối phó Cổ Thanh Ảnh.

Thứ nhất, hành tung Cổ Thanh Ảnh khó định, cần rất nhiều tai mắt tiến hành truy tung điều tra.

Thứ hai, thực lực Cổ Thanh Ảnh phi phàm, tiềm năng vô hạn, Nhạc Thiên Quần cũng không muốn dùng chí tôn Kim Cung của mình cứng đối cứng, cho nên mượn đao giết người mới là lựa chọn tốt nhất.

Không ngờ một chiêu của Cổ Thanh Ảnh đã làm khiếp sợ toàn trường, khiến cho chúng tu sĩ có chút ném chuột sợ vỡ đồ.

Đây… không phải là kết quả mà Nhạc Thiên Quần muốn thấy!

Con ngươi vừa chuyển, âm thanh hắn run rẩy, phát ra tiếng hô gần như tê tâm liệt phế:

“Ma nữ mạnh hơn nữa thì thế nào?”

“Từ xưa tà không thắng chính, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể tru sát nàng ta ngay tại chỗ!”

“Các vị đạo hữu, các ngươi còn do dự cái gì? Giết !”

Nhạc Thiên Quần lấy Tử Dương kiếm của mình ra, linh khí xung quanh bùng nổ, kiếm quang Tử Dương lập tức chiếu rọi ba trăm dặm.

Chúng tu sĩ nghe vậy thì nhiệt huyết đều sôi trào.

“Nhạc tông chủ nói không sai, ma nữ mạnh hơn nữa cũng chỉ là một người, chúng ta chớ sợ nàng ta, cùng tiến lên!”

“Diệt trừ ác ma, dương danh thiên hạ, ngay sáng nay!’

“Lên đi!”

Võ đạo giới đồn rằng, Bạch Phát Ma Nữ Cổ Thanh Ảnh là tu vi Đế Cảnh đỉnh phong.

Mà trong tất cả mọi người ở đây, tu vi của Nhạc Thiên Quần cao nhất, cũng là cảnh giới Đế Cảnh đỉnh phong.

Hơn nữa còn được Chí Tôn Kim Cung truyền thừa trăm vạn năm, một tay “Cửu Thiên Kiếm Quyết” đã đạt tới hóa cảnh, đứng hàng Kiếm Thánh!

Cho nên bất kể nói thế nào, có Nhạc Thiên Quần trấn tràng, cho dù Cổ Thanh Ảnh như thế nào cũng không thể huyết tẩy sơn trang Bôn Lôi.

Trước mắt hơn tám vạn tu sĩ hợp lực vây công Cổ Thanh Ảnh dưới sự dẫn dắt của Nhạc Thiên Quần, phần thắng dường như là trăm phần trăm!

Ôm ý nghĩ này, chúng tu sĩ xông về phía Cổ Thanh Ảnh như ong vỡ tổ.

Bọn hắn căn bản chưa từng chú ý tới, Nhạc Thiên Quần, người đầu tiên rút kiếm ra, đến nay còn đứng ở trên đài cao, căn bản không có xuất thủ.

Thấy một màn như vậy, Nhạc Thiên Quần không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, âm thầm hắc hắc cười vài tiếng.

Cổ Thanh Ảnh thì nhíu chặt mày liễu, nghiến răng nghiến lợi nhìn các tu sĩ vọt tới như thủy triều.

Nàng vốn xông vào sơn trang Bôn Lôi, là muốn kinh sợ những người này, sau đó đơn đấu giết Nhạc Thiên Quần.

Nào biết đám người này căn bản chịu không được sự mê hoặc củaNhạc Thiên Quần, lao tới giết mình như ong vỡ tổ.

Hiện tại muốn đột phá vòng vây giết Nhạc Thiên Quần, đã là khó như lên trời!

Nhưng lúc này tên đã lên dây, Cổ Thanh Ảnh không thể lui, chỉ có thể ra tay!

“Phi Hoa Kiếm Quyết!”

Nàng điên cuồng thúc giục chân nguyên trong cơ thể, thi triển ra kiếm chiêu siêu cường, nhảy vào trong đám người, một kiếm rơi xuống, trăm luồng kiếm quang phóng lên cao.

Vẻn vẹn lần thứ hai xuất thủ, nàng đã miểu sát hơn ba mươi tu sĩ thần phách đỉnh phong cảnh giới trở lên.

Nhưng lúc này đây chẳng những không dọa lui chúng tu sĩ, ngược lại còn cực kỳ chọc giận bọn họ.

“Ma nữ giết người như ngóe, không được chết tử tế!”

Một đám tu sĩ nhao nhao trào linh khí ra, sát khí như thủy triều, như phát điên mà thi triển ra các loại tuyệt học thi, như không muốn sống, chào hỏi lên người Cổ Thanh Ảnh.

Cổ Thanh Ảnh đối mặt với sự vây công của các tu sĩ, cả giận nói: “Các ngươi không tránh ra, ta sẽ mở ra một con đường máu!”

Thanh Ảnh kiếm ở trong tay nàng trăm chuyển ngàn hồi, kiếm quang giăng khắp nơi, uyển chuyển như du long, phiên nhược kinh hồng, lại hiển lộ khí thế vô thượng bá tuyệt.

Cứ như vậy một đường đánh xuống, rất nhanh nàng đã tới gần đài cao.

Nhưng!

Chúng tu sĩ cũng không phải ăn chay, dưới mãnh công của đám sói, gây áp lực cực lớn cho Cổ Thanh Ảnh, cũng làm cho linh lực của nàng nhanh chóng tiêu hao hết.

Rất nhanh, trên trán trơn bóng Cổ Thanh Ảnh đã hiện lên từng giọt mồ hôi.

Nhạc Thiên Quần nhạy bén phát hiện điểm này, cười lạnh hai tiếng, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất khỏi đài cao.

Đợi đến khi hiện thân lần nữa, hắn đã xuất hiện trên đỉnh đầu Cổ Thanh Ảnh.

“Cửu Thiên Kiếm Quyết!”

Kiếm Tung Cửu Thiên, cường hoành bá đạo!

Nhạc Thiên Quần cầm Tử Dương kiếm trong tay chợt rơi xuống như tia chớp, một kiếm đâm trúng xương bả vai Cổ Thanh Ảnh.

Kiếm thế vừa chuyển, răng rắc! Một tiếng cắt đứt xương bả vai Cổ Thanh Ảnh, tiếp theo nặng nề giẫm lên vai cô.

Hức!

Cổ Thanh Ảnh rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy vai trái đau đớn không chịu nổi, ngay cả ngực trái cũng muốn vỡ vụn.

Thân thể không thể khống chế mà xông ra khỏi đám người, nặng nề nện xuống mặt đất dưới vạn trượng, đau đến mức nàng nôn ra vài ngụm máu tươi.

Nhạc Thiên Quần đặt Tử Dương kiếm ở phía sau, chân đạp hư không, vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo nhìn xuống Cổ Thanh Ảnh: “Nha đầu thối, muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm!

“Hôm nay bổn cung chủ đã phế bảy phần tu vi của ngươi, ngươi có thể làm khó dễ ta như thế nào? Hắc hắc hắc, ha ha ha!”

“Đồ vô liêm sỉ, vậy mà lại đánh lén!”

“Chết cho ta!”

Khóe mắt Cổ Thanh Ảnh muốn nứt ra, phun ra một ngụm tinh huyết bản mạng trên Thanh Ảnh kiếm, đột nhiên đứng lên.

“Phi Hoa Kiếm Quyết!”

Kiếm quang sắc bén lóng lánh chói mắt như ban ngày, đảo mắt đã đến trước mặt Nhạc Thiên Quần.

Đồng tử Nhạc Thiên Quần hơi co rụt lại: “Một kiếm này thật mạnh!”
Chương 1217 Chương 1217. Tây Cuồng!

Hắn vội vàng giơ Tử Dương kiếm ngăn cản.

Nhưng chiêu này của Cổ Thanh Ảnh tới cực kỳ đột ngột, tốc độ kiếm cực nhanh, kiếm thế cực mạnh.

Kiếm khí sắc bén bá tuyệt trực tiếp xé mở kiếm cương hộ thể của Nhạc Thiên Quần, hung ác đâm vào vai trái của hắn.

May mắn Nhạc Thiên Quần tránh né kịp thời, chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh lệ, xinh đẹp của Cổ Thanh Ảnh, Nhạc Thiên Quần chẳng những không tức giận, ngược lại lộ ra một ý cười dữ tợn tham lam.

Thì ra tiềm năng của Thiên Kiếm linh căn là lớn như thế!

Hắn thúc giục chân nguyên, một kiếm chém Cổ Thanh Ảnh rơi xuống đất, gầm lên: “Hay cho một nữ ma đầu, đến lúc này còn có thể cắn ngược một cái!”

“Hôm nay nếu không giết ngươi, thiên hạ này còn không biết có bao nhiêu người vô tội sẽ bị ngươi gây tai vạ mất!”

Cổ Thanh Ảnh tức giận mắng một cái: “Người ta giết đều là người đáng giết, chưa bao giờ làm tổn thương đến người vô tội!”

Vẻ mặt Nhạc Thiên Quần khinh thường: “Không hổ là nữ ma đầu, sắp chết mà còn giảo biện!”

Chúng tu sĩ nhao nhao tiến lên vây quanh Cổ Thanh Ảnh.

“Nhạc Cung Chủ, đừng nói nhảm với nữ ma đầu, trực tiếp động thủ giết nàng ta là được!”

“Đúng vậy, Bạch Phát Ma Nữ làm nhiều việc ác, mọi người mau diệt trừ!”

Thấy có người đã giơ vũ khí lên, Nhạc Thiên Quần vội giơ tay ngăn lại: “Chư vị đừng vội!”

Hắn đi tới trước mặt Cổ Thanh Ảnh, đặt Tử Dương kiếm ở đan điền của Cổ Thanh Ảnh.

Đôi mắt xinh đẹp Cổ Thanh Ảnh không khỏi run lên, đột nhiên bừng tỉnh, thì ra Nhạc Thiên Quần là muốn đào Linh Căn Thiên Kiếm của nàng!

Điều này cũng có thể lý giải, tại sao Nhạc Thiên Quần triệu tập nhiều tu sĩ như vậy.

Đó là bởi vì hắn muốn mượn đao giết người, tìm được chính mình, lấy cái giá nhỏ nhất để cướp lấy Linh Căn Thiên Kiếm của mình.

Nhưng…

Làm sao hắn biết ta có Linh Căn Thiên Kiếm?

Ánh mắt Cổ Thanh Ảnh rung động càng lúc càng kịch liệt.

“Chẳng lẽ bốn năm trước Vân Dật cung chúng ta bị đồ sát, có liên quan tới tên cẩu tạc Nhạc Thiên Quần này?”

Lại nghe giọng Nhạc Thiên Quần bi thương nói: “Chư vị có điều không biết, ba năm trước Chí Tôn Kim Cung chúng ta xuất hiện một vị thiên kiêu có được Linh Căn Thiên Kiếm.”

“Đáng tiếc hắn sinh không gặp thời, khi ra ngoài rèn luyện gặp phải Ma nữ tóc bạc, bị Ma nữ mạnh mẽ đào mất Linh Căn Thiên Kiếm.”

“Bổn cung chủ vẫn vô cùng đau đớn, muốn giúp đệ tử môn hạ tìm lại Linh Căn đã mất, cho nên chờ ta đào được Linh Căn của nàng, chư vị lại động thủ đi!”

Chúng tu sĩ nghe vậy đều im lặng gật đầu.

Ở đây thực lực của Nhạc Thiên Quần chính là mạnh nhất, thế lực lớn nhất, vả lại hắn đều nói như vậy, vậy mọi người còn có thể nói cái gì?

Cổ Thanh Ảnh thấy Nhạc Thiên Quần đổi trắng thay đen như thế, bịa đặt sự thật lung tung, cứng rắn nói Linh Căn Thiên Kiểm trời sinh của nàng là do cướp đoạt mà có, không khỏi tức giận đến hộc máu: “Ngụy quân tử!”

Ánh mắt Nhạc Thiên Quần phát lạnh: “Ma nữ, câm miệng!”

Xoẹt!

Tử Dương kiếm nở rộ ra kiếm quang rét lạnh, kiếm khí sắc bén thổi làm cho váy dài của Cổ Thanh Ảnh đong đưa.

Cổ Thanh Ảnh vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, răng bạc cắn chặt môi đỏ mọng, đã cắn ra vết máu nhè nhẹ trên cánh môi.

Chẳng lẽ hôm nay Cổ Thanh Ảnh ta sẽ thua dưới tay ngụy quân tử này?

Một giọng nói hùng hậu đột nhiên phá vỡ hư không, đột nhiên nổ tung trên không sơn trang Bôn Lôi.

“Khốn kiếp, dừng tay!”

Mọi người đều cảm thấy một cỗ uy áp đáng sợ sắp phủ xuống, làm cho bọn họ nhao nhao lui về phía sau mấy bước.

Ngay cả Nhạc Thiên Quần cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khi đối mặt với sự uy áp này.

Dưới chân mềm nhũn, không tự chủ được mà lui về phía sau một bước.

Cảm nhận được kiếm khí trong bụng đột nhiên biến mất, Cổ Thanh Ảnh không khỏi thở dài một hơi, đồng thời lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ở trên đời này mình đã không còn cố nhân, đến lúc này, còn có thể có ai tới trợ giúp mình?

Một luồng huyền quang rơi xuống, biến ra bóng dáng một nam tử mặc áo bào xám.

Hình thể của hắn cao lớn khôi ngô, tóc đen trắng nửa vời, rất có cảm giác đã từng trải qua tang thương.

Trong đám người có người không nhịn được gào thét một tiếng:

“Tây Cuồng, Phong Thanh Dương!’

Rào!

Danh hiệu này vừa nói ra, toàn trường nhất thời chấn động.

Mọi người đều tập trung ánh mắt ở trên người Phong Thanh Dương, nghĩ thầm thì ra đây chính là cuồng nhân kiếm đạo đã từng quét ngang, khó trách khí thế sắc bén bá tuyệt như thế.

Cảm giác được khí tức hung hăng của Phong Thanh Dương, Nhạc Thiên Quần có thể xác định hắn đã là tu vi Đại Thánh Cảnh, cao hơn mình một đại cảnh giới.

Mà Phong Thanh Dương là một cuồng nhân kiếm đạo, đã có nửa bước kiếm tiên chi uy năng, cũng là toàn diện áp chế kiếm thánh này của Nhạc Thiên Quần.

Bởi vậy nhìn thấy Phong Thanh Dương xuất hiện ngăn cản mình, Nhạc Thiên Quần có vẻ phẫn nộ: “Phong Thanh Dương, ngươi là một chi sĩ chính nghĩa, vì sao ngăn cản ta giết nữ ma đầu kia?”

Hắn vốn định lấy chính tà đạo nghĩa để áp chế Phong Thanh Dương, không ngờ lời vừa nói ra, Phong Thanh Dương đã lập tức nổi giận.

“Hỗn trướng, ai cho ngươi lá gan nói nàng là nữ ma đầu?”

Không đợi Nhạc Thiên Quần trả lời, Phong Thanh Dương đã ngưng khí thành kiếm, bổ ngay về phía Nhạc Thiên Quần.

Đâm!

Kiếm khí ở giữa không trung tăng vọt gấp trăm lần, biến thành một thanh cự kiếm trăm trượng đón đầu chém xuống.

Bùm!

Tuy rằng Nhạc Thiên Quần hết sức ngăn cản, nhưng vẫn bị kiếm khí này một kích nổ bay, rơi xuống trên mặt đất ngàn trượng, điên cuồng phun máu tươi, muốn bò cũng không bò dậy nổi.

Chúng tu sĩ thấy thế thì đồng tử đều co rụt lại.

“Không hổ là Tây Cuồng, thực lực này thật sự là quá mạnh!”

Nhạc Cung Chủ tốt xấu gì cũng là một Kiếm Thánh, lại không thể ngăn cản một đạo kiếm khí của Tây Cuồng, điều này thật sự làm người ta kinh sợ!”

Tây Cuồng động thủ vì Ma nữ tóc dài, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?


Chương 1218 Chương 1218. Tây Cuồng! (2)

Chúng tu sĩ rất khiếp sợ, lại không khỏi bắt đầu chú ý quan hệ giữa Phong Thanh Dương và Cổ Thanh Ảnh.

Bởi vì uy thế của Phong Thanh Dương quá thịnh, ở đây đã không ai dám tùy ý gọi Cổ Thanh Ảnh là Ma nữ.

Phong Thanh Dương lạnh lùng liếc nhìn mọi người, mọi người sợ tới mức đều im miệng, hắn mới xoay người đi tới trước mặt Cổ Thanh Ảnh.

Ánh mắt trở nên vô cùng nhu hòa, lấy ra một viên đan dược màu đỏ đưa cho Cổ Thanh Ảnh: “Đây là Bách Linh Văn Đan Thánh giai thượng phẩm, có thể giúp ngươi nhanh chóng chữa trị nguyên khí, chữa khỏi thương thế!”

Cổ Thanh Ảnh lãnh đạm nhìn Phong Thanh Dương: “Vì sao cứu ta?”

Phong Thanh Dương: "Ta là cái người thẳng tính, không quen nhìn có người vu khống ngươi như vậy!”

Mày liễu của Cổ Thanh Ảnh nhíu lại, cảm thấy lời này của Phong Thanh Dương rất có thâm ý, vội vàng hỏi: “Sao ngươi có thể xác định là ta bị vu khống?”

Thần sắc của Phong Thanh Dương hơi biến đổi, cảm giác mình có chút lỡ lời, nói: “Những thứ này đều không quan trọng, ngươi vẫn là nhanh ăn đan dược đi!”

Cổ Thanh Ảnh: “Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ ra tay cứu giúp, ngươi rốt cuộc là ai? Nếu không nói rõ ràng, ta tình nguyện chết cũng sẽ không đụng vào đan dược của ngươi!”

Phong Thanh Dương nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ tính cách Cổ Thanh Ảnh lại quật cường như thế.

Trong lòng thầm thở dài, đứa nhỏ này thật đúng là vô cùng giống mình, trong xương chảy một cỗ máu quật cường!

Hít sâu một hơi, hắn nói: “Ta là phụ thân ruột của ngươi!”

Cổ Thanh Ảnh nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, giọng nói trở nên có chút run rẩy: “Ngươi…Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy?”

Phong Thanh Dương nặng nề thở dài: “Mười bảy năm trước, ta gặp được mẫu thân của ngươi ở trong một bí cảnh, nhất kiến chung tình với nàng. Về sau bởi vì gặp phải nguy hiểm trong bí cảnh, khiến cho tình cảm của chúng ta nhanh chóng nóng lên, rốt cục ở một sơn động...”

“Chúng ta đều không ngờ, chính là một lần kia qua đi, mẹ ngươi đã mang thai ngươi, hơn nữa bí cảnh xảy ra thác loạn, khiến chúng ta bị vây ở trong đó trọn vẹn hơn một năm, vất vả lắm mới tìm được lối ra bí cảnh, bí cảnh dĩ nhiên đã xảy ra sụp đổ.”

“Mẹ ngươi lúc ấy để yểm hộ cho ta dẫn theo ngươi rút lui, mà bất hạnh bị bí cảnh sụp đổ đập trúng...”

Cổ Thanh Ảnh nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Cho nên, ngươi bỏ lại bà ấy?”

Đôi mắt già nua của Phong Thanh Dương run rẩy, có chút nghẹn ngào nói:

“Ta cũng không phải là muốn bỏ lại nàng, mà là nàng chính là người của Vân Dật cung, thi triển công pháp làm cho không gian bí cảnh xảy ra thác loạn cực lớn, nàng bị nuốt vào bên trong thác loạn thời không một cách bên trong, lúc này mới bị đè... chết!”

Cổ Thanh Ảnh nghe xong thì cắn môi không nói gì.

Nàng chính là thánh nữ của Vân Dật cung, biết bổn tông có một môn công pháp sẽ dẫn đến xảy ra cộng hưởng thời không.

Nghĩ như vậy, chỉ sợ Phong Thanh Dương thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ.

“Nếu ngươi thật sự là phụ thân ruột của ta, vậy tại sao sau này ngươi lại đưa ta vào Vân Dật cung?”

Phong Thanh Dương nói: “Đó là bởi vì cung chủ Vân Dật cung mang mẫu thân ngươi trong lòng, muốn ta để lại ngươi ở nơi đó.”

“Ta nghĩ mẫu thân của ngươi lớn lên ở Vân Dật cung, tình cảm đối với nơi đó không thể thay thế, cho nên đã đồng ý.”

Nói xong, hắn từ trong nạp giới lấy ra một khối bích huyết hồng ngọc hình hoa mai.

“Ấn ký trên trán ngươi chính là ấn ký của khối bích huyết hồng ngọc này, đây là ấn ký đặc biệt của thánh nữ Vân Dật cung các ngươi.”

“Mà khối bích huyết hồng ngọc này được cung chủ các ngươi tặng cho ta, coi như tín vật nhận biết ngươi!”

Cổ Thanh Ảnh nhìn bích huyết hồng ngọc, nhất thời hoàn toàn im lặng.

Làm thánh nữ Vân Dật cung, nàng tự nhiên có thể nhận ra bích huyết hồng ngọc này chính là vật độc nhất của Vân Dật cung.

Cho nên trước mắt có thể hoàn toàn xác nhận, Phong Thanh Dương quả thật chính là phụ thân ruột của nàng!

“Vì sao bây giờ mới đến nhận ta?”

Cổ Thanh Ảnh cắn răng nhìn Phong Thanh Dương.

Phong Thanh Dương lộ ra một tia bi thống: “Nhiều năm như vậy, ta đều là lén lút nhìn ngươi ở một bên, vì chính là để cho tâm ngươi không nhớ nhung, tu luyện công pháp Vân Dật cung, thực hiện mục tiêu và thành tựu mà mẫu thân ngươi chưa từng đạt tới.”

“Ta vốn định đợi đến khi thời cơ thích hợp sẽ nhận ngươi, không ngờ bốn năm trước, trong một đêm Vân Dật cung đã bị tàn sát sạch sẽ, mà lại không biết tung tích của ngươi, ta chỉ có thể đau khổ tìm kiếm ngươi khắp thiên hạ!”

“Trong quá trình tìm kiếm, ta tìm hiểu được một vài kẻ thù đã diệt Vân Dật cung năm đó, biết được những người ngươi giết đều là những người này, cho nên ta biết ngươi không phải nữ ma đầu!”

Cổ Thanh Ảnh nghe vậy thì hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Người nàng giết quả thật đều là người đáng giết, chỉ là trên đời này chưa từng có ai đồng ý với nàng.

Ánh mắt chuyển sang Nhạc Thiên Quần, Cổ Thanh Ảnh cắn răng nói: “Tên ngụy quân tử này lại châm chọc ta, nói không chừng cũng có liên quan tới chuyện bốn năm trước!”

Phong Thanh Dương đặt Bách Linh Văn Đan vào tay Cổ Thanh Ảnh, đứng dậy lạnh lùng nói: “Chuyện kế tiếp đều giao cho ta, ngươi an tâm dưỡng thương!”

Cổ Thanh Ảnh nhìn Bách Linh Văn Đan trong tay, vẫn chưa ăn vào.

Tuy rằng đã xác định Phong Thanh Dương là phụ thân ruột của mình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng vẫn chưa hạ quyết tâm nhận hắn.

Phong Thanh Dương đi tới trước mặt Nhạc Thiên Quần, ngưng khí thành kiếm chỉ vào Nhạc Thiên Quần: “Nói, ngươi nhắm vào nữ nhi của ta như vậy, rốt cuộc là vì sao?”

Nhạc Thiên Quần cắn răng nói: “Bạch Phát Ma Nữ làm nhiều chuyện ác, thiên hạ đều phẫn nộ, ta nhằm vào nàng ta đương nhiên là muốn cứu giúp chính nghĩa chúng ta!”

Ánh mắt Phong Thanh Dương phát lạnh, khí kiếm trong tay xuyên qua ngực Nhạc Thiên Quần, cả giận nói: “Ngươi dùng lời nói dối chó má này lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi đi!”
Chương 1219 Chương 1219. Đại cục trận này còn không tới phiên tổ sư gia các ngươi đến chủ trì!

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc vì sao lại nhằm vào nữ nhi của ta?”

Ngực Nhạc Thiên Quần đau nhức, trong lòng biết Phong Thanh Dương là người nóng nảy, đành phải nói: “Đó là bởi vì ta muốn có được Linh Căn Thiên Kiếm của nàng!”

Phong Thanh Dương truy vấn: “Sao ngươi biết nàng có Linh Căn Thiên Kiếm?”

Hắn nhớ rất rõ.

Chuyện Cổ Thanh Ảnh có được Linh Căn Thiên Kiếm, bị phát hiện khi nàng một tuổi rưỡi.

Lúc ấy hắn và cung chủ Vân Dật cung đều ở đây, mà trừ bọn họ ra, những người khác cũng không biết Cổ Thanh Ảnh có Linh Căn này.

Phải biết rằng, Linh Cnaw Thiên Kiếm chính là kiếm đạo linh căn cao cấp nhất.

Nếu là truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến kiếm tu thiên hạ thèm nhỏ dãi.

Đến lúc đó, bất kể là Vân Dật Cung hay là Cổ Thanh Ảnh, nguy hiểm sắp sửa phải đối mặt tuyệt đối là không thể đo lường.

Cho nên vấn đề xuất hiện, Nhạc Thiên Quần làm sao biết được Cổ Thanh Ảnh có thiên kiếm linh căn?

Nhạc Thiên Quần phát hiện mình lỡ lời, thần sắc không khỏi biến đổi.

Phong Thanh Dương nhìn thần sắc của hắn, càng cảm thấy trong lòng Nhạc Thiên Quần có quỷ.

Ngón tay khẽ động, lại ngưng tụ ra một thanh kiếm khí sắc bén, đặt ở trên trán Nhạc Thiên Quần.

“Nói mau, nếu không ta đâm thủng đầu của ngươi!”

Vừa dứt lời, trong hư không phía trước truyền đến một đạo kiếm áp cực kỳ bàng bạc hùng hồn.

Một thanh âm già nua mang theo uy nghiêm nồng đậm truyền đến: “Dám động đến cung chủ đương nhiệm của Chí Tôn Kim Cung ta, ngươi thật là to gan!”

Một luồng huyền thanh quang mang chợt xuất hiện ở ngoài ngàn trượng Phong Thanh Dương, hóa thành một thân hình già nua, cầm trong tay linh bảo trường kiếm bổ về phía Phong Thanh Dương.

“Cửu Thiên Kiếm Quyết!”

Vù!

Kiếm quang mười vạn dặm tung hoành tràn ra, nhấc lên kiếm khí ngập trời điên cuồng rơi xuống.

Phong Thanh Dương chỉ cảm giác lông tơ toàn thân dựng lên, bị đạo kiếm khí cuồng bạo này làm cho sống lưng hơi phát lạnh.

Hắn vội vàng lấy Linh Bảo Thiên Minh Kiếm cấp ra, thi triển kiếm pháp Thánh giai thượng phẩm.

“Cực Dương kiếm pháp!”

Thiên Minh kiếm phát ra một tiếng long khiếu, mang theo kiếm khí như sóng thần lao xuống.

Bùm!

Sau khi hai luồng kiếm khí gặp nhau, như hai con rồng quấn quanh, chấn động kịch liệt, khiến phương viên ngàn dặm run rẩy không ngừng.

Tiếp theo Phong Thanh Dương cảm giác tay phải đau nhức, bị kiếm khí của đối phương xuyên qua hơn trăm cái lỗ thủng.

“Đáng chết!”

Phong Thanh Dương mắng to một câu, vội vàng thúc giục chân nguyên thi triển ra kiếm chiêu chí cường.

Nhưng đối phương ra tay nhanh hơn hắn, lại là một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.

Mặc dù Phong Thanh Dương ra sức ngăn cản, vẫn cảm thấy giống như bị mười vạn ngọn núi lớn đè xuống, xương cốt toàn thân mềm nhũn, cả người nặng nề rơi xuống mặt đất.

Bùm!

Một Tây Cuồng, lại bị đánh sâu vào trong mặt đất, nện xuống mặt đất một cái hố sâu hình người thật lớn.

Xì!

Tu sĩ toàn trường thấy thế đều hít mạnh một hơi hàn khí.

“Vậy mà lại đánh Tây Cuồng thành bộ dáng này, người này cũng quá mạnh rồi!”

Mọi người vội vàng nhìn về phía người ra tay.

Chỉ thấy tóc hắn bạc, một thân trường bào huyền thanh, thân hình còng xuống, đã có vạn đạo kiếm quang quanh quẩn quanh thân, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Ánh mắt Nhạc Thiên Quần không khỏi run lên, vui mừng nhướng mày: “Tổ sư gia, ngài đã đến rồi!”

Hắn nhìn ra, lão giả chính là tổ sư gia Triệu Hành Thiên của Chí Tôn Kim Cung.

Trong lời đồn, từ sau khi sáng lập Chí Tôn Kim Cung, tổ sư gia Triệu Hành Thiên vẫn bế quan.

Nhạc Thiên Quần không ngờ Triệu Hành Thiên lại xuất hiện ở đây.

Triệu Hành Thiên lắc đầu thở dài: “Khi bổn tông tổ chức đại sự, bổn lão tổ đều ra mặt khảo sát.”

“Chỉ là không ngờ, đời sau ngày càng tệ, ngay cả một cái đại hội trừ ma nho nhỏ mà ngươi cũng chủ trì không tốt!”

“Là đệ tử ngu dốt, học nghệ không tinh!” Vẻ mặt Nhạc Thiên Quần hổ thẹn, ngẩng đầu nói tiếp: “Nhưng, người đệ tử đối mặt chính là yêu nghiệt võ đạo gần mười vạn năm của Thùy Vân Thiên Tây Cuồng Phong Thanh Dương, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ!”

“Trước mắt vừa hay tổ sư gia ngài ra mặt, vậy trận này đại hội trừ ma chính nghĩa và đại cục xin mời ngài tới chủ trì đi!”

Triệu Hành Thiên nghe vậy hơi nâng cằm lên, thần sắc có chút kiêu căng.

Cái tên Tây Cuồng hắn cũng có nghe qua, hôm nay tình cờ gặp Tây Cuồng ra tay với đệ tử của mình, hắn không chút do dự ra tay giáo huấn, cũng là muốn uy danh Chí Tôn Kim Cung ở Thùy Vân Thiên tiến thêm một bước.

Nhưng, sau khi Nhạc Thiên Quần nói xong không lâu, trên không trung truyền ra một âm thanh thanh thúy dễ nghe, lại có vẻ khinh bỉ.

“Đế phu Bắc Huyền Thiên tôn thượng ở đây, đại cục trận này còn không tới phiên tổ sư gia các ngươi đến chủ trì!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tu sĩ oàn trường, thậm chí ngay cả Triệu Hành Thiên cũng run lên.

Vù~

Trong lúc mọi người giật mình, một luồng bạch quang lóng lánh trên sơn trang Bôn Lôi.

Lâm Hiên ôm bốn tiểu bảo bối đứng lơ lửng, nhìn xuống tất cả mọi người phía dưới.

Ở bên cạnh hắn, mắt hạnh của người mặc áo khoác trợn tròn, hơi tức giận.

“Thì ra hắn chính là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, quả nhiên nhất biểu nhân tài, thiên hạ vô song!”

Sơn trang Bôn Lôi to như vậy, hơn tám vạn tu sĩ thậm chí tổ sư gia của chí tôn Kim Cung Triệu Hành Thiên, đều ngưng tụ ánh mắt trên người Lâm Hiên.

Ngày mai tươi đẹp, mây bay trắng xóa, dưới bầu trời xanh mờ ảo.

Lâm Hiên một thân bạch bào, lóe ra ánh mặt trời, trắng đến đẹp mắt, tựa như Chân Tiên Thần giới, phong thái vô biên.

Tóc đen xõa vai, sợi tóc bay theo gió.

Tinh mục thâm thúy, ngũ quan lập thể mà tinh xảo, làm cho người ta liếc mắt một cái mà tưởng như xem tranh.

Chỉ là đối mặt lần đầu, đã làm cho Triệu Hành Thiên và mọi người không nhịn được mà cảm thán trong lòng, ai cũng khuất phục dưới khí thế của hắn.

Tu sĩ ở đây đều lộ ra một tia kích động, nghĩ thầm mình lại may mắn tận mắt nhìn thấy Đế phu Bắc Huyền Thiên hàng lâm, đây tuyệt đối là cơ hội lớn chỉ có thể ngộ không thể cầu!
Chương 1220 Chương 1220. Chẳng lẽ tất cả những gì ta tỉ mỉ tính toán, sẽ bị hủy trong tay hắn sao?”

Một đám người đồng loạt hướng về phía Lâm Hiên, chắp tay khom người hành lễ: “Bái kiến Đế phu Bắc Huyền Thiên tôn thượng!”

Nụ cười đắc ý trên mặt Nhạc Thiên Quần đã sớm biến mất, mang theo một tia nham hiểm hung ác len lén liếc Lâm Hiên một cái.

“Bắc Huyền Thiên Đế phu vậy mà lại tới, tại sao có thể như vậy?”

“Chẳng lẽ tất cả những gì ta tỉ mỉ tính toán, sẽ bị hủy trong tay hắn sao?”

Vốn ỷ vào tổ sư gia Triệu Hành Thiên ở đây, Nhạc Thiên Quần nắm chắc mười phần mê hoặc Triệu Hành Thiên giết Phong Thanh Dương và Cổ Thanh Ảnh.

Nhưng mà Lâm Hiên đột nhiên xuất hiện, nghiễm nhiên giống như trong bầu trời quang đãng xuất hiện một tia sét đánh, làm cho người ta cảm giác mưa gió sắp tới.

Nhạc Thiên Quần có dự cảm mãnh liệt, chuyện hôm nay chỉ sợ sẽ có biến động cực lớn!

Lúc này mọi người đã hành lễ xong, Triệu Hành Thiên vội vàng phất tay áo tiến lên, ôm quyền nói với Lâm Hiên: “Tổ sư Chí tôn Kim Cung, bái kiến Đế phu tôn thượng!”

Hắn tuy là một tổ sư gia, thọ nguyên hơn ba trăm vạn, tu vi tinh thâm, đạo uẩn thâm trầm.

Nhưng đối mặt với Lâm Hiên, hắn biết nên lấy lễ đối đãi, thể hiện rõ tôn kính mới đúng.

Bởi vì người này chính là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế, nam nhân của Nữ Đế Tam Phương Thiên Địa, tự nhiên chính là Chân Long nhân trung, không thể có bất kỳ sự khinh thường nào.

Huống chi, hắn cũng nghe nói một vài hành động vĩ đại Lâm Hiên tại Cửu Thiên Tiên Vực, đã sớm bị yêu nghiệt trẻ tuổi này thuyết phục.

Cho nên giờ phút này, tự động bỏ đi chữ "Gia", chỉ dám tự xưng "Tổ sư".

Nhạc Thiên Quần không ngờ Triệu Hành Thiên lại kiêng kỵ cung kính với Lâm Hiên như thế, khẽ cắn môi, đành phải hành lễ theo: “Tông chủ đương nhiệm của Chí Tôn Kim Cung, bái kiến Đế phu!”

Lâm Hiên nhàn nhạt nhìn Triệu Hành Thiên và Nhạc Thiên Quần một cái, ôm các nữ nhi rơi xuống mặt đất.

Mọi người thấy thế, trong lòng đều cảm thán.

Ngay cả tổ sư gia và tông chủ của Chí Tôn Kim Cung mà cũng không để vào mắt như thế, đây mới là khí chất mà phu quân Nữ Đế nên có!

Lúc này người mặc áo khoác đã đi tới Phong Thanh Dương bên người, vẻ mặt thân thiết: “Cha, người không sao chứ?”

“Ta không sao!” Phong Thanh Dương nắm lấy cổ tay Phong Y Y: “ Sao con lại ở cùng một chỗ với Đế phu?”

Người mặc áo khoác nghe vậy thì hai mắt lập tức đẫm lệ, nghẹn ngào nói ra tất cả những gì mình và Phong Tiêu Tiêu đã gặp phải.

Nghe xong, Phong Thanh Dương tức giận phun ra một ngụm máu tươi, khóe mắt muốn nứt ra nhìn về phía Nhạc Thiên Quần: “Cẩu tặc, Chí Tôn Kim Cung các ngươi hại chết nữ nhi của ta, thù này không đội trời chung!”

“Ta liều mạng với các ngươi!”

Hắn điên cuồng hít một hơi, muốn cầm Thiên Minh Kiếm đứng lên.

Người mặc áo khoác vội giữ chặt hắn lại: “Đế phu đã đồng ý giúp chúng ta chủ trì công đạo, mọi thứ để Đế phu định đoạt đi!”

Phong Thanh Dương nghe vậy thì thần sắc thay đổi, vội xoay người hành lễ với Lâm Hiên: “Là tại hạ xúc động rồi, Đế phu chớ quở trách!”

Bản tính hắn càn rỡ, luôn không coi ai ra gì, đó là bởi vì chưa bao giờ đụng phải người lọt vào mắt hắn.

Lúc này đối mặt Lâm Hiên, hắn có một loại kính sợ phát ra từ nội tâm.

Cho nên vội vàng hành lễ, sợ khinh nhờn uy nghiêm của Lâm Hiên.

Lâm Hiên lạnh nhạt ý bảo: “Không sao.”

Mà nhìn thấy Lâm Hiên quả nhiên có xu thế hướng về phía mình, đáy lòng Nhạc Thiên Quần không khỏi trầm xuống, hô to không ổn rồi.

Chuyện liên quan đến Phong Tiêu Tiêu và người mặc áo khoác, sau khi trưởng lão ngoại môn Phùng Khôn trở về cũng từng bẩm báo với hắn.

Ỷ vào thế lực lớn của mình, vả lại không để lại nhược điểm gì, Nhạc Thiên Quần cũng không có để ở trong lòng, không nghĩ tới người mặc áo khoác dĩ nhiên đưa Lâm Hiên tìm tới.

Vì vãn hồi thế cục, vẻ mặt hắn bức thiết lớn tiếng nói: “Phong Thanh Dương, Chí Tôn Kim Cung chúng ta chính là danh môn chính tông, sao có thể làm ra chuyện như con gái ngươi nói?”

“Bây giờ mọi thứ đều là lời nói từ một phía của con gái ông, lỡ như nàng ta cố ý lừa gạt, ông có cân nhắc qua hậu quả không?”

Người mặc áo khoác lấy ra một thanh trường kiếm dính máu từ trong nạp giới, ném xuống đất nói: “Đây là ta và tỷ tỷ tại lấy được lúc đánh nhau với đệ tử Chí Tôn Kim Cung các ngươi, phía trên rõ ràng khắc kí hiệu Chí Tôn Kim Cung, ngươi dám nói đây không phải là kiếm của tông môn các ngươi?”

Nhạc Thiên Quần cắn răng nhìn thanh trường kiếm kia, đột nhiên ánh mắt khẽ động, cười lạnh nói: “Một thanh kiếm có thể chứng minh được cái gì?”

Người mặc áo khoác cắn chặt môi, vẻ mặt khinh bỉ: “Không ngờ ngươi lại vô liêm sỉ đến mức này!”

Nhạc Thiên Quần cười lạnh một tiếng: “Cô nương, xin cô tự trọng!”

“Hôm nay ở trước mặt Đế phu, ngươi căn bản không lấy ra được chứng cớ có sức thuyết phục, ngược lại còn làm nhục Nhạc mỗ một lần nữa, ngươi không cảm thấy rất không hay sao?”

“Muốn chứng cứ đúng không?” Người mặc áo khoác cười lạnh một tiếng, xoay người bái Lâm Hiên: “Mời Đế phu ra tay!”

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, vung tay lên.

Vù~

Một luồng huyền quang từ trên trời giáng xuống.

Mọi người đều tập trung nhìn lại, chỉ thấy trong huyền quang biến ra một lão giả năm mươi mặc áo bào xám.

Vừa thấy người này, con ngươi Nhạc Thiên Quần co mạnh lại: “Phùng trưởng lão!”

Lão giả áo xám chính là trưởng lão ngoại môn đã xảy ra mâu thuẫn với Phong Tiêu Tiêu, Phùng Khôn!

Vẻ mặt Phùng Khôn khổ bức: “Tông chủ, Đế phu đích thân tới tông ta, uy thế chấn thiên, ta không dám có bất kỳ giấu diếm, chống cự nào, chỉ có thể bị hắn áp đến nơi này!”

“Tê!”

Nhạc Thiên Quần nghe vậy thì sắc mặt không khỏi phát lạnh.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, vậy mà Lâm Hiên lại đi qua Chí Tôn Kim Cung.

Người mặc áo khoác cắn răng nói:

“Phùng Khôn ỷ vào thế lực Chí Tôn Kim Cung các ngươi, xúi giục đệ tử dưới quyền cướp đoạt đệ tử tông môn khác ở trong bí cảnh, còn muốn bắt nữ đệ tử đối phương làm lô đỉnh!”

Ads
';
Advertisement