Diệp Viễn cười nói: “Ta cười ngươi là đang tự lừa mình dối người!”
Một cỗ khí thế tường tuyệt nhộn nhạo lên, tất cả mọi người cảm thấy ngạt thở.
Hiển nhiên, Dược Tổ tức giận rồi.
Tất cả mọi người câm như hến, vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Gia hỏa này đúng là ngông cuồng, lại dám nói Dược Tổ tự lừa mình dối người, đây không phải là muốn chết sao?
Nhưng mà, Diệp Viễn lại cười lạnh nói: “Đừng hư trương thanh thế! Ở chỗ này, ngươi chẳng qua là Dược Tổ “Đạo”, chỉ cần ý chí của ngươi không đè ép được ta thì sẽ không làm gì được ta!”
Dược Tổ cười lạnh nói: “Ngươi sai rồi! Đạo của ta… Cũng có thể giết ngươi!”
Diệp Viễn lắc đầu bật cười, vẻ mặt khinh thường, thản nhiên nói: “Ngươi, đã già rồi! Người khác đều gọi ngươi là Dược Tổ, nhưng thật ra… Ngươi cũng không phải là Đạo Tổ. Vô số vạn năm qua, ngươi cũng không thể nào bước ra được một bước này, ngươi biết tại sao không?”
Không đợi Dược Tổ nói gì, Diệp Viễn tiếp tục nói: “Bởi vì… Ngươi sợ thua!”
“Ván cờ này đúng là ngươi thắng, nhưng thật ra đã thua! Bởi vì, nếu như tâm ngươi hướng về đan đạo thì ván cờ Mạc Vấn này nên là một thế giới hoàn chỉnh, một viên đan đại đạo chân chính, mà không phải bộ dáng bây giờ! Tranh đấu đan đạo, là tranh đấu nhưng cũng là thành toàn. Nếu như ngươi phóng khoáng, hoàn thành được một thế giới chân chính, đó mới là ngươi thắng! Ngươi đợi mà xem, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ bị Thánh Tổ Đại Tế Tư vượt qua! Đương nhiên, cũng sẽ bị ta vượt qua! Ngươi, đã già rồi!”
Mỗi câu mỗi chữ của Diệp Viễn như châu ngọc, cũng giống như cái búa lớn đánh vào trong lòng Cấp Mặc.
Cảnh giới của người khác quá nhỏ bé, căn bản không hiểu Diệp Viễn đang nói cái gì.
Nhưng mà, hắn nghe hiểu!
Lời nói của Diệp Viễn, nghe thì cuồng vọng nhưng thật ra ẩn giấu huyền cơ.
Đan đạo khác võ đạo.
Võ đạo tranh hùng, không có cái thứ hai, không phải thắng thì chính là bại.
Nhưng tranh đấu đan đạo, thứ tranh đấu lại là đạo tâm!
Nếu tâm đạo kiên cố, hẳn là nên trân quý mỗi một lần cơ hội luyện đan mà không phải là tạo ra một thế giới tàn khuyết không đầy đủ.
“Ha ha, đúng là phát ngôn bừa bãi! Trên đời này, lại có người dám nói vượt qua Dược Tổ! Ngay cả Thánh Tổ Đại Tế Tư cũng không làm được, chỉ dựa vào hắn?” Tử Hư Thiên Đế cười lạnh đáp lại.
“Vô số năm qua, có rất nhiều Luyện Dược Sư đều muốn vượt qua Dược Tổ, nhưng mà chưa bao giờ có người nào làm được. Hắn cho là thiên phú của mình cao thì sẽ làm được sao? Đúng là buồn cười!” Thiếu Duẫn Thiên Đế cũng cười lạnh nói.
Các cường giả ở bên ngoài cũng đang cười nhạo Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.
Trong nhận thức của bọn họ, Dược Tổ đã là cực hạn của đan đạo, căn bản không thể nào vượt qua.
Đây là “chân lý” đã dùng vô số năm để nghiệm chứng.
Thiên phú của Diệp Viễn đúng là không tệ, nhưng mà muốn vượt qua Dược Tổ, căn bản là chuyện không thể nào.
“Ha ha… Tiểu tử, lời này ta thích! Nhiều lời vô ích, bắt đầu đi!”
Lúc này, Thánh Tổ Đại Tế Tư vẫn luôn trầm mặc bất ngờ phất tay một cái, ván cờ lại chấn động lần nữa.
Đám hỗn độn kia thế mà lại bắt đầu kịch liệt chấn động, đúng là tách thành hai đoạn!
Một chỉ, chia thiên địa!
Dược Tổ hừ lạnh một tiếng, cũng chỉ vào hư không một cái, một cỗ sức mạnh mạnh mẽ quanh quẩn trong thiên địa.
Một chỉ này, cũng chia thiên địa!
Sức mạnh một chỉ của Dược Tổ, rõ ràng mạnh hơn Thánh Tổ Đại Tế Tư rất nhiều, thiên địa cũng trở nên chia tách rõ ràng.
“Dược Tổ, một chỉ này của ngươi quá mạnh! Quả nhiên, lòng hiếu thắng của ngươi đang trở ngại ngươi đi lên!”
Diệp Viễn cười lớn một tiếng, cũng chỉ ra một điểm.
Chỉ là một chỉ này, không có cấp độ uy thế như hai đại cường giả chí tôn, mà giống như không có chuyện gì phát sinh vậy.
Tất cả mọi người đều không hiểu, không phải cũng ngồi đàm đạo sao, đây cũng quá vớ vẩn rồi đi?
Quả nhiên, thực lực đan đạo của Diệp Viễn vẫn là chênh lệch quá nhiều so với hai vị chí tôn này!
Trên hư không truyền đến âÂm thanh nghi hoặc của Dược Tổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất