Trần Viêm lại lắc đầu nói: “Vô dụng thôi! Đợi Dũng Nhi tu luyện tới đỉnh phong Phàm Cảnh, thì linh khí của Ngọc Tâm Thảo đã sắp xói mòn mất hơn phân nửa. Đến lúc đó, nó cũng không còn khác gì linh dược phàm phẩm thông thường. Cũng đừng có ý muốn trồng nó, nuôi dưỡng linh dược cấp thần vô cùng rắc rối thâm sâu, lão phu không nắm chắc nhiều có thể giữ được linh khí của nó. Hơn nữa… Ngày mai La Thắng sẽ đến trưng thu thuế, ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua linh dược cấp Thần này sao?”
Lời nói này khiến sắc mặt Trần Liệt rất khó coi.
Sắc mặt Trần Dũng ở một bên cũng rất khó coi.
Thần Cảnh đối với một thôn xóm mà nói có ý nghĩa rất lớn.
Chỉ cần trong thôn xóm xuất hiện một Thần Cảnh, tỉ lệ sống sót của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều, không cần sợ hãi hung thú xâm nhập nữa.
Mà thôn xóm này, cũng sẽ một bước trở thành thôn xóm mạnh mẽ nhất, thống trị sống chết của các thôn xóm khác!
La Thắng trong miệng Trần Viêm, chính là một vị cường giả Thần Cảnh!
Cho nên, La gia thôn cũng là một thôn xom đứng đầu trong phạm vi vạn dặm, các thôn xóm khác đều phải cúi đầu xưng thần.
“Đây… Chỉ nắm chức một phần mười, quá lãng phí!” Trần Liệt buồn bực nói.
Những người khác trầm mặc lại, mà Trần Dũng thì lại tự trách, thầm hận thực lực của mình không đủ mạnh.
“Hay là… ta thử một chút!” Đúng lúc này, đột nhiên một đạo âÂm thanh hài hòa vang lên.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, người nói chuyện chính là hắn.
Tâm tình Trần Dũng đang không tốt, nghe Diệp Viễn nói kiểu này, triệt để tức giận.
“Chỗ này làm gì có chuyện của ngươi? Một tên phế vật không có nguyên lực như ngươi, muốn thử cái gì? Đây chính là linh dược cấp Thần, không phải thứ cho ngươi lấy ra chơi!” Trần Dũng gầm thét lên với Diệp Viễn.
Diệp Viễn nuốt nước bọt, vẻ mặt vẫn mơ hồ như cũ.
Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao lại nói lời như thế.
A Tú nghe thế, lập tức tức giận, chống nạnh nói: “Ngươi hung cái gì mà hung! A Ninh cũng là có lòng tốt! Huống hồ gia gia đã từng nói, trước kia A Ninh nhất định là một đại nhân biết, sao ngươi biết hắn không làm được?”
Trần Liệt có vẻ hơi lùng túng nói: “A Ninh, không phải Liệt thúc không tin ngươi, nhưng mà… ngươi, ngay cả nguyên lực cũng không có.”
Diệp Viễn nghĩ nghĩ, nói: “Ừm… Nói cũng đúng.”
Trần Viêm ở một bên lại như nghĩ đến điều gì, bất ngờ mở miệng nói: “A Ninh, lẽ nào ngươi nhớ tới chuyện trước kia?”
Những người khác dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Trần Viêm, không rõ hắn có ý gì.
Một phế nhân ngay cả nguyên lực cũng không có, còn có thể có cách nào?
Diệp Viễn sững sờ, lắc đầu nói: “Không có.”
Ánh mắt Trần Viêm lấp lóe nói: “Vậy vừa rồi vì sao ngươi lại nói như vậy?”
Diệp Viễn cười khổ nói: “Ta cũng không biết, vừa rồi cũng không nói gì cả, cứ thế nói ra.”
Trên mặt Trần Viêm lộ ra thần sắc đăm chiêu, cuối cùng ánh mắt ngưng tụ, lấy Ngọc Tâm Thảo đưa cho Diệp Viễn, nói: “Đến phòng luyện đan của ta, cần cái gi, tự ngươi lấy!”
Trần Liệt còn chưa nói cái gì, Trần Dũng đang khiêng nai Tuyết Ngọc đã nhảy lên, cả giận nói: “Viêm gia gia! Đây chính là linh dược gần cấp thần đó!”
“Viêm thúc… Đây, có phải là quá qua loa rồi không?” Trần Kiên cũng không nhịn được lên tiếng nói.
Về phần người trong thôn, ai cũng lộ ra vẻ không cam lòng, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tất cả đều là vẻ hoài nghi.
Dù sao, một tiểu tử ngay cả nguyên lực cũng không có, dựa vào cái gì mà thử linh dược cấp Thần?
Phải biết rằng, linh dược cấp Thần ở trong núi Tĩnh Sơn là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Để một người mất trí nhớ lại không có nguyên lực đi luyện đan, đây không phải là đùa giỡn sao?
Cái này tùy tiện luyện nhưng mà đến một phần hi vọng cũng bị mất.
Đến ngay cả bản thân Diệp Viễn, cũng do dự nói: “Viêm gia gia, đây… Sợ là không ổn đâu?”
Trần Viêm lại khoát tay nói: “Ngươi cứ việc đi thử, nếu như thật sự không thành thì để lão già ta gánh. Trần Liệt, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất