Không có hắn, Trần gia thôn đã sớm không duy trì nổi nữa.
Trần Liệt hắn có ngày hôm nay, cũng là công lớn của Viêm thúc.
Trần Liệt há to miệng, cười khổ nói: “Nếu Viêm thúc đã quyết định, đương nhiên ta không có ý kiến.”
…
Nói là phòng luyện dược nhưng thực ra chỉ là một gian nhà lá.
Một linh dược gần cấp Thần, làm chấn động tim của toàn người trong thôn.
Một phần hi vọng, đặt trên người Trần Liệt, nếu như cược thắng, đó chính là tương lai của thôn.
Nhưng mà, bây giờ lại để cho một gia hỏa ngay cả nguyên lực cũng không có đến chà đạp, bọn họ sao có thể không bực mình.
Đi vào phòng luyện dược, cảm giác quen thuộc đập vào mặt.
Lập tức, tinh thần cả cả người của Diệp Viễn đều tốt lên không ít.
Trần Viêm vẫn luôn quan sát Diệp Viễn, nhìn thấy một màn này, bản thân mình cũng mừng rỡ.
Tư lịch của hắn ở trong thôn này là già nhất, kiến thức cũng nhiều nhất.
Diệp Viễn có thể bị thương thành như thế mà còn không chết, thì tuyệt đối không phải võ giả Phàm Cảnh như bọn họ.
Diệp Viễn có thể khôi phục, thực ra cũng không phải là thuốc của hắn có tác dụng lớn như thế nào.
Càng nhiều hơn chính là tự bản thân Diệp Viễn khôi phục!
Vừa rồi, Diệp Viễn bất ngờ thốt ra lời đó vô cùng tự nhiên, giống như là bản năng vậy.
Cho nên hắn suy đoán, có lẽ không chừng trước đó Diệp Viễn là một Đan Thần cường đại cũng nên!
Nếu như Diệp Viễn đã theo bản năng nói mình muốn thử, vậy thì rất có thể không chừng hắn thật sự có biện pháp gì đó.
Trần Viêm biến, thủ đoạn của cường giả Đan Thần không thể tưởng tượng được, căn bản không phải là loại Đan Sư Phàm Cảnh như hắn có thể tưởng tượng.
Tất cả mọi người đứng ở ngoài cửa, Diệp Viễn một mình đi vào phòng luyện dược, vừa đi vừa nghỉ, lại ừa vuốt ve một chút linh dược và dụng cụ.
Sờ những vật này, Diệp Viễn có loại cảm giác rất quen thuộc.
Loại quen thuộc kia, giống như là bản năng của thân thể vậy.
Diệp Viễn cảm giác, máu của mình đang từng chút từng chút thiêu đốt.
“Cảm giác rất quen thuộc!” Trong miệng Diệp Viễn lẩm bẩm nói.
Ánh mắt tất cả mọi người đều di động theo bước đi của Diệp Viễn, không biết hắn muốn làm gì.
Chỉ là hắn đi tới đi lui, cũng không có ý định động thủ.
Trần Dũng hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói: “Hắn cứ đi tới đi lui như vậy, trời đã tối rồi, cũng không biết muốn làm gì! Hắn như thế này, có thể làm ra cái gì chứ?”
“Đúng rồi! Tại sao ta có cảm giác, tuyệt đối không thể tin tiểu tử này, hắn giống như đang giả thần giả quỷ!”
“Viêm thúc, ngươi đừng để bị tiểu tử này lừa, đây chính là linh dược gần cấp Thần đó!”
…
Không ít thôn dân đều hết sức bất mãn, phàn nàn với Diệp Viễn.
Trần Viêm nhướng mày, quát khẽ nói: “Đều im miệng cho lão phu! Còn có người nào dám nói nữa thì đi ra ngoài cho ta!”
Đám người thấy Trần Viêm tức giận, từng người câm như hến.
Vỗn dĩ Trần Liệt cũng muốn lải nhải vài câu, thấy Trần Viêm nổi giận, đành phải thức thời ngậm miệng.
Diệp Viễn lắc lư một chút, chính hơn là nửa canh giờ.
Bỗng nhiên, bước chân hắn dúng lại, lấy một khối hạ phẩm Thần Nguyên Thạch từ trong một chiếc hộp đẹp đẽ ra.
Đám người biến sắc!
Tiểu tử này, thế mà lại thật sự làm!
Ở trong loại địa phương như Trần gia thôn, một khối hạ phẩm Thần Nguyên Thạch cực kỳ trân quyết.
Trần Viêm tích góp cất giữ bao nhiêu năm cũng chỉ mới có ba khối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất