Diệp Viễn cầm lấy Thần Nguyên Thạch, đẩy hết đồ vật ở trên bàn trà xuống, lộ ra một khoảng trống lớn.
Sau đó, hắn múa bút như bay, dùng Thần Nguyên Thạch vẽ lên bàn trà.
Những người khác đều là vẻ mặt mơ hồ, duy chỉ có ánh mắt Trần Viêm càng ngày càng sáng.
Diệp Viễn đang vẽ một trận pháp!
Loại trận pháp này vô cùng huyền ảo, hắn căn bản không hiểu được!
“Đây không phải là tiêu chuẩn mà Đan Thần một sao có thể có được!” Trần Viêm thét ầm ĩ ở trong lòng.
Có điều chỉ trong mấy hơi thở, Diệp Viễn đã tiện tay vẽ lên một cái đồ án.
Sau đó, hắn nhanh chóng đi đến giá thuốc ở bên kia, tiện tay lấy một vài linh dược, trong đó có cả Ngọc Tâm Thảo rồi cùng ném vào trong trận pháp.
“Gia hỏa này, thế mà lại nhắm mắt!”
“Hắn… hắn cũng quá tùy ý đi?”
“Có dạng luyện dược như thế này sao? Đây là đang chà đạp linh dược! Ngươi xem, quả nhiên không có phản ứng.”
….
Các thôn dân ai cũng lộ ra vẻ không cam lòng, bởi vì bọn họ phát hiện, toàn bộ quá trình Diệp Viễn lại nhắm mắt.
Mặc dù bọn họ nhìn không hiểu trận pháp, nhưng thái độ của Diệp Viễn cũng quá tùy ý rồi.
Mà trận pháp mà Diệp Viễn vẽ, quả nhiên không có động tĩnh.
“Các ngươi biết cái gì! A Ninh đây là biến tất cả bản lĩnh thành bản năng, hắn căn bản không cần nhìn, không cần ước lượng! Ngậm hết miệng lại cho ta, nhìn cho kỹ!” Đột nhiên Trần Viêm quát lạnh nói.
Mọi người lại không dám nói chuyện.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi!
Xoạt!
Đột nhiên, trận pháp sáng lên, một cỗ linh khí nồng nặc điên cuồng tràn vào trong luyện dược.
Trận pháp này, còn có tác dụng tụ linh!
Đến ngay cả bản thân Diệp Viễn cũng bị một màn thần kỳ này làm cho sợ ngây người.
Hắn nhìn một chút tay của mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Đây là bản thân hắn làm ra?
Sau mấy hơi thở, ánh sáng thu lại, bốn khỏa đan dược lẳng lặng nằm trên bàn trà.
Tất cả mọi người hai mắt trợn tròn xoe, miệng há to, trên mặt đều là vẻ khiếp sợ.
Nhất là Trần Dũng, lúc trước, hắn còn là một phen châm chọc khiêu khích.
Lúc này, thế mà Diệp Viễn lại luyện chế ra được đan dược.
Dùng phương thức hắn chưa từng thấy qua!
Dùng Thần Nguyên Thạch tùy tiện vẽ mấy đường, lại có thể luyện chế ra đan dược?
Loại thủ đoạn này, hắn ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ ra được!
Ánh mắt Trần Viêm bắn ra tinh quang bốn phía, ánh mắt kia, hận không thể nuốt sống Diệp Viễn.
Hắn run rẩy đi đến trước bàn trà, cẩn thận từng li từng tí nâng một viên đan dược lên, kích động nói: “Không sai! Không sai! Là Ngọc Tâm Đan, giống y như đúc trên điển tịch! Vừa rồi trận pháp Tụ Linh đã cưỡng ép tăng linh dược gần cấp Thần lên linh dược cấp Thần, đồng thời luyện chế ra Ngọc Tâm Đan! Không đúng, đây… đây không phải Ngọc Tâm Đan bình thường! Đây… Chẳng lẽ đây là Thần phẩm Ngọc Tâm Đan?”
“Cái gì? Thần phẩm Ngọc Tâm Đan? Cái này… Sao có thể?”
“Trời ơi, Thần phẩm Ngọc Tâm Đan, ta không nhìn lầm đó chứ?”
“Chẳng lẽ A Ninh, thật sự là Đan Thần trong truyền thuyết?”
…
Toàn bộ thôn, căn bản chưa từng có ai gặp thần đan, chứ đừng nói đến thần đan cấp Thần.
Cho dù là Trần Viêm, cũng chỉ là phát hiện không hợp lý rồi suy đoán ra.
Vẻ mặt Diệp Viễn mờ mịt, nói: “Thần phẩm Ngọc Tâm Đan? Đó là cái gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất