“Thần phẩm Ngọc Tâm Đan, đơn giản mà nói chính là giống như thần đan dược! Chỉ cần có viên đan dược này, Liệt thúc của ngươi có thể 100% bước vào Thần Cảnh tha thiết mơ ước! Bốn khỏa Thần Phẩm Ngọc Tâm Đan, chẳng khác nào bốn cường giả cấp Thần!”
Vẻ mặt Trần Viêm kích động, thậm chí đã đến mức cuồng nhiệt.
Bây giờ, hắn vô cùng vững tin, Trần gia thôn nhặt được bảo vật!
Trước khi A Ninh xảy ra chuyện, tuyệt đối là một vị Đan Thần hai sao!
Không, là ba sao!
Tuyệt đối là Đan Thần ba sao!
Về phần Đan Thần bốn sao mạnh hơn, đó là đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Trần Viêm, hắn ngay cả dũng khí nghĩ đến cũng không có.
Hắn cho dù là phá nát đầu cũng không nghĩ ra được đây là chí tôn Đan Đạo mạnh mẽ cỡ nào.
Diệp Viễn xoa má, cười nói: “Xem ra, ta cũng không phải là phế vật không biết gì hết.”
Trần Viêm cười to nói: “Phế vật? Cho tới bây giờ, lão phu chưa từng đối đãi ngươi như phế vật! Từ lúc cứu ngươi trở đi, ta đã biết ngươi tuyệt đối không phải vật trong ao!”
Á Tú ở một bên nhìn Diệp Viễn, nháy mắt, vẻ mặt sùng bái nói: “Hì hì, ta cũng đã nói rồi, A Ninh nhất định không phải người bình thường!”
Các thôn dân vẫn đang trong vẻ chấn kinh, bọn họ bị mấy chữ “bốn cường giả cấp Thần” của Trần Viêm làm cho choáng váng.
“Trời ơi, bốn cường giả cấp Thần, ta không phải nghe lầm đó chứ?”
“Vậy thì Trần gia thôn chúng ta, chẳng phải là thành thôn xóm mạnh nhất trong vòng vạn dặm rồi sao?”
“A Ninh này, thật sự là người không thể nhìn bề ngoài! Không ngờ được, hắn lại là một Đan Thần ẩn tàng!”
…
Lúc này, các thôn dân sao còn nhớ đến vẻ trào phúng vừa rồi.
Mấy chữ “cường giả cấp Thần”, giống như là có ma lực vậy, lập tức khiến cho tất cả mọi người thay đổi hướng gió.
Cường giả cấp Thần, là cảnh giới mà mỗi một người thợ săn trong thôn đều hướng tới.
Đối với người phàm mà nói, bước ra một bước này thật sự rất khó khăn!
Cho dù có gắng cả đời, cũng không thể nào thực hiện được.
Nhưng Diệp Viễn tiện tay vẽ vài đường, lập tức có thể biến ra bốn cường giả cấp Thần, đây là sự cường đại cỡ nào!
Trần Dũng ở một bên, vô cùng xấu hổ.
Nhìn thất bộ dáng A Tú vẻ mặt mê muội, trong nháy mắt, bình dấm của hắn lại bắt đầu đổ.
“Hừ! Có gì đặc biệt hơn người chứ, tự bản thân ta tu luyện, cũng có thể tu luyện tới Thần Cảnh!”
Hắn ở trong lòng nghĩ như thế, nhưng con mắt hắn vẫn không tự chủ liếc về phía Ngọc Tâm Đan.
Về phần Trần Liệt và Trần Kiên, con mắt chưa từng rời khỏi Ngọc Tâm Đan, thân thể càng là kích động đến phát run.
Đây chính là Thần Cảnh đó!
Rốt cuộc thì Trần Viêm cũng là người già thành tinh, là người đầu tiên tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Hắn ho khan hai tiếng, gọi tỉnh tất cả mọi người, chậm rãi nói: “Trần Liệt, Trần Kiên, hai người các ngươi mỗi người lấy một viên Thần phẩm Ngọc Tâm Đan, lập tức bế quan, trước ngày mai, nhất định phải đột phá Thần Cảnh!”
“Vâng, Viêm thúc!” Hai người vui mừng, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy đan dược từ tay Viêm thúc, bước nhanh chân rời đi.
Trần Viêm cẩn thận thu hồi hai viên đan dược còn lại, nói với Trần Dũng và A Tú: “A Dũng, A Tú, hai viên đan dược này giữ lại cho các ngươi! Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải chăn chỉ tu luyện, sớm ngày đạt tới đinh phong Thần Cảnh!”
Cuối cùng, Trần dũng cũng nhẹ nhàng thở ra, ôm quyền nói: “Vâng, Viêm gia gia!”
Lúc nói lời này, hắn không nhịn được liếc trộm Diệp Viễn một cái, phát hiện hình như đối phương đang suy nghĩ điều gì, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn may, gia hỏa này không so đó, nếu không ở trước mặt mọi người trào phùng hắn vài câu thì cái mặt của hắn cũng không biết là để vào chỗ nào.
Nhất là, còn là ở ngay trước mặt A Tú.
“Gia gia, cái này không công bằng! Đan dược là A Ninh luyện chế, vì sao không để lại cho hắn một viên chứ?” A Tú không vui nói.
Trần Viêm cười khổ nói: “Không phải gia gia chiếm lợi của A Ninh, đan dược này, cho dù hắn có uống vào cũng không có chút tác dụng gì.”
A Tú khó hiểu nói: “Đây chính là thần đan, sao có thể?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất