Vạn Bảo lâu có thế lực cường đại, đương nhiên không chỉ có một vị Thiên Đế.
Trong Nam giới, thế lực của Vạn Bảo đạo tràng vốn cực kỳ cường đại, bằng không bọn hắn làm sao có thể kinh doanh khắp Nam giới?
Giang Hồi Thiên Đế thu hồi lại xấu hổ, cười bồi nói: "Diệp tiểu hữu làm một trận uy chấn cả Nam giới, trở thành đệ nhất Đan thần thất tinh của Nam giới, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!"
Diệp Viễn cười nói: "Cái này sao, nói đến cũng phải đa tạ Vạn Bảo Thiên Đế đã cho ta cơ hội này."
Giang Hồi Thiên Đế xém chút nữa bị nghẹn chết, đành phải ho khan hai tiếng, hóa giải xấu hổ.
"Diệp tiểu hữu, chuyện này thật sự là Vạn Bảo lâu ta không đúng. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Diệp tiểu hữu có thể có được thành tựu của ngày hôm nay, Vạn Bảo lâu ta cũng xuất lực rất lớn. Hai nhà chúng ta chẳng lẽ thật sự phải phân biệt rõ ràng sao?" Giang Hồi Thiên Đế nói.
Bước chân Diệp Viễn dừng lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Phiêu Vũ Thiên Tôn đứng một bên lại khẽ thở dài, hắn biết hôm nay việc này đã không cách nào làm lành.
Trước khi đến đây, hắn đã dặn đi dặn lại, bảo Giang Hồi Thiên Đế không được đề cập đến quá khứ, chỉ có thể thành tâm nhận lỗi.
Như thế, có lẽ vẫn còn một tia khả năng cứu vãn.
Thế nhưng, Giang Hồi Thiên Đế ỷ vào thân phận của mình lôi chuyện trong quá khứ ra nói.
Dựa vào tính tình của Diệp Viễn làm sao có thể bỏ qua?
Quả nhiên, Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, nói: "Giang Hồi đạo hữu nói ra lời này, ngươi không cảm thấy đỏ mặt sao? Các ngươi tự hỏi lòng, huy hoàng mấy ngàn năm nay Vạn Bảo lâu có được là dựa vào ai? Là Diệp Viễn ta dựa vào hào quang của Vạn Bảo lâu các ngươi hay là Vạn Bảo lâu các ngươi dính ánh sáng của Diệp Viễn ta!"
Hơn một ngàn năm nay, Vạn Bảo lâu có thể nói là cường đại nhất từ trước nay chưa từng có.
Lợi nhuận bọn hắn kiếm được, thậm chí còn nhiều hơn so với vài vạn năm trước đó cộng lại.
Có lợi nhuận to lớn như vậy làm hậu thuẫn, Vạn Bảo lâu đương nhiên cũng bồi dưỡng ra được vô số cường giả.
Mà những lợi nhuận này, đều là nhờ đan phương do Diệp Viễn sáng tạo!
Từ lúc Diệp Viễn tiến vào Thông Thiên giới đến nay, những đan phương độc nhất vô nhị của hắn giao cho Vạn Bảo lâu có giá trị gần như có thể mua được một tòa Thiên Đế đạo tràng!
Nhất là lần trước, sau đại hội Vân Đan, thanh thế của Vạn Bảo càng phát triển đến đỉnh phong.
Diệp Viễn hồi báo cho Vạn Bảo lâu so với thứ hắn lấy đi còn nhiều hơn rất rất nhiều.
Diệp Viễn hắn kết giao bằng hữu, cho tới bây giờ đều là nhận ân một, trả ân mười.
Diệp Viễn có thể yên tâm rời đi, cũng tương đương với việc đem Thiên Ưng hoàng thành phó thác cho Vạn Bảo lâu.
Thế nhưng, hắn coi Vạn Bảo lâu là bằng hữu, kết quả Vạn Bảo lâu chỉ coi hắn là bạn đối tác.
Tại thời điểm Thiên Ưng cần trợ giúp nhất, Vạn Bảo lâu lại tới rút củi dưới đáy nồi.
Mặc kệ!
Động tác này có khác gì dùng một cước đạp ngươi rơi xuống vách núi?
Mặc dù Vạn Bảo lâu không tham dự vây quét lần này, nhưng bọn hắn cũng là một trong số đồng lõa!
Trong lòng Diệp Viễn biết rõ, dựa vào thực lực hôm nay của Vạn Bảo lâu tuyệt đối có thể ngăn cản được cuộc đàn áp của liên minh Nam giới.
Chí ít vẫn có thể bảo trụ được Thiên Ưng.
Thế nhưng, bọn hắn lại rút lui!
Bọn hắn cảm thấy Thiên Ưng không có Diệp Viễn ở đây thì không còn giá trị để lợi dụng, cho nên trực tiếp bán đứng Thiên Ưng.
Lúc này Diệp Viễn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra Vạn Bảo lâu nói cho cùng cũng chỉ là một đám thương nhân lừa gạt người mà thôi!
Thương nhân, vĩnh viễn chỉ truy đuổi lợi nhuận!
Mà trong số đó Phiêu Vũ Thiên Tôn lại khác biệt.
Mặt mo của Giang Hồi Thiên Đế đỏ ửng, hắn biết Diệp Viễn nói không sai!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất