Phó Quân Hạo vứt điện thoại đi, đồng nghĩa với việc anh và Chung Bảo Nam không nói chuyện được nữa.
Sau đó Chung Bảo Nam cũng không gọi điện tới nữa, Dịch Thần Hạo sờ cằm phân tích với vẻ sâu xa: “Hình như tâm tư của ảnh đế Chung dành cho Du Giai Ý không được bình thường đâu nhỉ.”
“Đáng lý ra cậu là bên cấp vốn, bên phía Chung Bảo Nam sẽ chỉ muốn lấy lòng cậu thôi, cho dù biên kịch với kịch bản có xung đột thì về cơ bản cũng là biên kịch cút, làm gì có chuyện yêu cầu bên vốn đổi người phụ trách chứ?
Theo như Dịch Thần Hạo thấy, Chung Bảo Nam cứng với Phó Quân Hạo như vậy, hoặc là Du Giai Ý thực sự rất có tài hoa, hoặc chính là Chung Bảo Nam có ý nghĩ không bình thường với Du Giai Ý.
Không đứng ở lập trường của cấp trên và cấp dưới, mà là bảo vệ cô ấy với lập trường của đàn ông đối với người phụ nữ mà mình thích.
Phó Quân Hạo quẳng cho anh ta một ánh mắt sắc lẹm, cuối cùng vẫn cầm lấy chai rượu tự rót cho mình một cốc rượu rồi uống.
Anh đã nhìn ra Chung Bảo Nam có ý nghĩ không bình thường với Du Giai Ý từ lâu rồi, chẳng qua anh cũng không ngờ Chung Bảo Nam lại có thể vì Du Giai Y mà đối đầu với bên vốn như anh.
Dịch Thần Hạo thấy anh uống nhiều như vậy, dứt khoát bảo nhân viên phục vụ dọn hết rượu đi, đỡ cho anh uống đến mức dạ dày có vấn đề, bây giờ không có ai chăm sóc anh ở trên giường dưới giường nữa rồi.
Tuy rằng bây giờ bên cạnh Phó Quân Hạo có Thẩm An Ngưng, nhưng bản thân Thẩm An Ngưng cũng là một cô chiêu cơm bưng nước rót hưởng thụ là trên hết, làm gì có chuyện chăm sóc được Phó Quân Hạo chứ?
Đừng thấy Thẩm An Ngưng cư xử như vợ hiền mẹ tốt rửa tay nấu cơm canh gì đó suốt ngày mà nhầm, thực ra tất cả đều là giả vờ để đánh lừa người khác hết.
Từ những chi tiết nhỏ nhặt là có thể nhìn ra được Thẩm An Ngưng có lòng với Phó Quân Hạo hay không. Nghe nói năm đó lúc Du Giai Ý vừa mới gả cho Phó Quân Hạo cũng không biết nấu cơm, nhưng sau khi dạ dày của Phó Quân Hạo có vấn đề thì cô cố gắng học nấu ăn thật tốt, từ đó một ngày ba bữa đều dốc lòng điều sắp xếp cho Phó Quân
Hao.
Thẩm An Ngưng thì sao?
Dịch Thần Hạo cảm thấy cô ta cũng chỉ giả bộ rồi đăng ảnh lên trên trang cá nhân thôi, còn về cơm Thẩm An Ngưng nấu rốt cuộc có ăn được hay không thì cũng chỉ có bản thân cô ta biết.
Dịch Thần Hạo không tin người tinh tường như Phó Quân Hạo không nhìn ra được những hành động qua loa có lệ của Thẩm An Ngưng, hoặc là Phó Quân Hạo chỉ thích vẻ bề ngoài của Thẩm An Ngưng thôi?
Khuôn mặt và thân hình của Thẩm An Ngưng cũng thuộc hàng đẹp nhất trong số các phụ nữ rồi. Nếu như Phó Quân Hạo thích khuôn mặt và thân hình của Thẩm An Ngưng, thực ra cũng không có vấn đề gì cả.
Đàn ông mà, ăn uống và tình dục là bản năng.
Dịch Thần Hạo liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của Phó Quân Hạo, không nói thêm lời gì kích thích anh nữa.
Phải công nhận trải nghiệm buổi tối hôm nay của Du Giai Ý cũng ồn ào thật, vừa được trai trẻ đang hot đi thăm, vừa được ảnh để thành thục âm thầm nâng đỡ, không biết có phải trong lòng Phó Quân Hạo vẫn còn cảm thấy Du Giai Ý đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh hay không.
Du Giai Ý ở chỗ của Tô Thiên Bội một đêm, hai người uống rất nhiều rượu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sáng sớm ngày hôm sau Du Giai Ý nấu một bàn bữa sáng thịnh soạn cho Tô Thiên Bội.
Tô Thiên Bội vừa ăn vừa tấm tắc nói: “Tính ra thì đúng là nhờ phúc của Phó Quân Hạo nên bây giờ tớ mới được thưởng thức tay nghề nấu nướng của cậu thường xuyên như vậy. Chứ trước đây tay nghề nấu nướng của cậu chỉ dâng hiến cho mỗi một mình Phó Quân Hạo thôi”
Du Giai Ý chỉ mỉm cười mà không nói gì, bản thân cô cũng cảm thấy trước đây mình đào tim móc phổi ra mà đối xử với Phó Quân Hạo đúng là quá ngốc, cho nên không nhắc tới cũng được.
Tô Thiên Bội lại hỏi cô: “Cậu thực sự quyết định rút khỏi kịch bản này à?”
Du Giai Ý khế cụp mắt xuống, giọng điệu vừa tự giễu lại vừa buồn bã: “Tớ mất cả một năm mới thoát khỏi nỗi tổn thương vì thất tình ly hôn, những người những chuyện kia
đều là ác mộng của tớ, nhìn thấy bọn họ là tớ sẽ nhớ tới trước đây tớ hèn mọn như thế nào, tớ sẽ căm hận bản thân vô dụng kia.
“Cho nên vẫn nên rút thôi, không có giao tiếp gì thì sẽ không nhọc lòng nữa.”
Ban đầu Du Giai Ý biết rõ là Phó Quân Hạo đầu tư nhưng vẫn nhận kịch bản này là vì cô cảm thấy cô có thể vạch rõ giới hạn trong chuyện công việc.
Nhưng ai ngờ vừa mới bắt đầu thôi mà đã phi ra lắm con thiêu thân như vậy, hơn nữa dù cô có cố gắng vạch rõ giới hạn thế nào thì bên phía Thẩm An Ngưng cũng không chấp nhận được.
Tô Thiên Bội vươn tay tới, dồn sức nắm lấy tay cô: “Tớ ủng hộ cậu.
Vừa ăn bữa sáng xong, điện thoại của Du Giai Ý đã nhận được tin nhắn mà Chung Bảo Nam gửi tới cho cô: “Tôi đã gửi tin cho bên Phó Thị rồi, không cần sửa kịch bản, vẫn theo như cốt truyện bây giờ của cô.”
“Còn nữa, người phụ trách bên phía Phó Thị cũng đổi thành trợ lý Chu Bảo Khiết của Phó Quân Hạo rồi, sau này cô cứ yên tâm viết kịch bản là được”
Du Giai Ý cầm điện thoại một lúc mà vẫn chưa thể hoàn hồn lại được, kịch bản lại không cần sửa ư?
Cô còn tưởng rằng tối qua Thẩm An Ngưng quậy như vậy rồi, chắc chắn Phó Quân Hạo phải dỗ dành một trận, mà cái giá khi dỗ dành nhất định chính là thay đổi kịch bản theo ý Thẩm An Ngưng.
Còn nữa, sao Phó Thị lại đổi người phụ trách được?
Đúng thật là cô không muốn nhìn thấy Phó Quân Hạo một chút nào, là ai tâm linh tương thông với cô mà sắp xếp như vậy thế?
Du Giai Ý không nghĩ ra, bèn vội vàng gọi điện cho Chung Bảo Nam.
Chung Bảo Nam cũng không che giấu: “Tôi biết cô không muốn có giao tiếp gì với anh ta nên tối qua tôi đã nói rõ với anh ta rồi, hoặc là cô rút khỏi dự án này đổi biên kịch, hoặc là bên anh ta đổi người phụ trách.
Du Giai Ý: “. ”
Cô không thể không thừa nhận, Chung Bảo Nam cũng cứng thật.
Là nhân viên, Chung Bảo Nam ủng hộ cô như thế này khiến cô rất cảm động.
“Tổng giám đốc Chung, cảm ơn anh.” Du Giai Ý cảm kích nói lời cảm ơn với Chung Bảo Nam, nhưng cô cũng không ngờ rằng người kiêu ngạo như Phó Quân Hạo lại thỏa hiệp.
Chung Bảo Nam cười an ủi cô: “Chuyện này cũng đâu có gì, tôi đưa ra yêu cầu như vậy là vì có chỗ dựa, bởi vì kịch bản của chúng ta tốt, cho dù anh ta có quậy tung lên thì tôi cũng có thể tìm nhà đầu tư khác.
Chung Bảo Nam đánh giá cao kịch bản mà cô viết như vậy, Du Giai Ý cảm động đến mức không biết phải nói gì mới phải.
Cô âm thầm thề trong lòng, nhất định phải làm cho kịch bản này càng hoàn mỹ hơn, như vậy mới có thể báo đáp sự đánh giá cao của Chung Bảo Nam dành cho cô.
Chung Bảo Nam không nói gì nữa, bảo cô mau chóng chính thức viết kịch bản rồi cúp máy luôn.
Sau khi cúp máy xong, Du Giai Ý vui mừng ôm lấy Tô Thiên Bội hoan hô hồi lâu, không cần sửa kịch bản thì tốt quá rồi, không cần gặp Phó Quân Hạo nữa, cuộc sống đúng là quá sung sướng.
Tô Thiên Bội bị cô ôm lại lẩm bẩm khó hiểu: “Cái tên Phó Quân Hạo kia lại thỏa hiệp được ư? Đúng là không tin nổi.
Tô Thiên Bội làm việc trong giới giải trí nên ít nhiều gì cũng đã tiếp xúc với Phó Quân Hạo. Tuy Điện ảnh và Truyền hình Phó Thị chỉ là một bộ phận nhỏ không nổi bật nhất trong đế quốc thương nghiệp của Phó Thị, nhưng Phó Quân Hạo vẫn thống trị ngành điện ảnh quá mạnh mẽ, những dự án mà bọn họ tham gia, toàn bộ quá trình đều do bọn họ chủ đạo tất cả, người bên ngoài chỉ được tuân theo thôi.
Không ngờ lần này lại thỏa hiệp vì Chung Bảo Nam, không đúng, cũng có thể là vì Du Giai Ý nên mới thỏa hiệp.
Không biết Phó Quân Hạo có ý đồ gì đây.
Sau đó Tô Thiên Bội ra ngoài đóng phim, Du Giai Ý cũng gọi xe về nhà mình.
Tối qua không lâu sau khi cô rời đi thì Chu Tuấn Hải cũng đi luôn, nghe nói là công ty cậu ta nghĩ cách dẫn fans rời đi sau đó để cậu ta thoát thân thành công.
Du Giai Ý nhìn vết thương trên cánh tay mình, không nhịn được mỉm cười, không ngờ tuy Chu Tuấn Hải còn nhỏ tuổi nhưng cũng rất chu đáo đấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất