Du Giai Ý nhìn sang Chung Bảo Nam ở bên cạnh với ánh mắt thăm dò, Chung Bảo Nam nhìn cô bằng vẻ mặt bất lực, ý là anh ta cũng không biết sao Phó Quân Hạo lại tới.
Đạo diễn họ Thôi, tên là Thành Bắc, ông ta phản ứng nhanh hơn Du Giai Ý và Chung Bảo Nam, sau khi nhìn thấy Phó Quân Hạo đi vào, trên mặt đã nở nụ cười tiến lên đón ngay: “Tổng giám đốc Phó, không ngờ anh lại đích thân tới dự tiệc, khách quý khách quý”
Phó Quân Hạo bắt tay đơn giản với đạo diễn: “Đạo diễn Thôi tổ chức thì đương nhiên phải đến rồi.
Đám đạo diễn sau khi chào hỏi Phó Quân Hạo xong, lúc này Chung Bảo Nam mới dẫn Du Giai Ý đi tới. Tuy rằng lần trước Chung Bảo Nam và Phó Quân Hạo nói chuyện có chút không vui, nhưng nếu như dự án này tiếp tục hợp tác, bọn họ cũng phải biến chiến tranh thành tơ lụa.
Chung Bảo Nam cười nhạt trò chuyện với Phó Quân Hạo vài câu, cuối cùng là Du Giai Ý không thể không đối mặt với Phó Quân Hạo.
Cô căng da đầu chào hỏi Phó Quân Hạo bằng tư thế cung kính câu nệ nhất với tư cách là người mới: “Tổng giám đốc Phó, chào anh.
Ngoài Chu Bảo Khiết và Chung Bảo Nam ra, những người khác đều không biết về quá khứ của Du Giai Ý và Phó Quân Hạo.
Đạo diễn ở bên cạnh xen vào, cười híp mắt nói với Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, lần trước biên kịch Du của chúng ta có việc đột xuất nên không tới, hôm nay gặp được, không ngờ rằng lại trẻ trung xinh đẹp như vậy, sau này chúng ta làm việc sẽ có người đẹp để ngắm rồi, như vậy cũng bớt mệt mỏi hơn.
Đạo diễn cảm thấy lời nói này của mình là đang khen Du Giai Ý, nhưng không biết vì sao lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Phó Quân Hạo.
Phó Quân Hạo trừng đạo diễn, là vì anh cảm thấy đạo diễn nói mấy lời như ngắm người đẹp trong lúc làm việc rất tục tĩu.
Anh vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh mà Du Giai Ý chủ động vươn tới, đột nhiên nói chậm rãi với Du Giai Ý: “Nghe nói bút danh của của biên kịch Du là Vi Lương, đúng
thật là bàn tay này hơi lạnh đấy, có phải mặc hơi ít không?”
Du Giai Ý cảm thấy Phó Quân Hạo đúng là bị hâm thật rồi, anh mỉa mai cách ăn mặc của cô làm gì? Liên quan quái gì tới anh không?
Sau khi rụt tay lại, cô cười nói: “Tổng giám đốc Phó biết đùa thật đấy”
Đạo diễn lại ở bên cạnh xen vào: “Tổng giám đốc Phó anh không hiểu rồi, con gái trẻ tuổi bây giờ đều mặc như vậy, nhìn cái eo nhỏ này đi.”
Đạo diễn kia xong rồi định vươn tay về phía eo Du Giai Ý để sờ, mặt Du Giai Ý hơi biến sắc, lùi về phía sau một bước theo bản năng.
Tuy rằng cô chưa chính thức đặt chân vào công sở, nhưng cũng từng nghe rất nhiều chuyện sàm sỡ người khác nơi làm việc, Tô Thiên Bội cũng phàn nàn với cô có rất nhiều tên đạo diễn phó đạo diễn rác rưởi, rồi cả những diễn viên nam tởm lợm sẽ nhân cơ hội sàm sỡ một số diễn viên nữ.
Nhưng cô không ngờ rằng một biên kịch nhỏ như mình hôm nay cũng có thể gặp phải chuyện như thế này, cô hơi hoảng, nhưng càng nhiều vẫn là tức giận.
May mà cô tránh nhanh, chứ nếu bị đạo diễn kia sờ vào eo thật thì cô sẽ bị ghê tởm chết mất.
Nhưng có ghê tởm hơn đi nữa, tức giận hơn đi nữa thì có tác dụng gì đâu, cô vẫn phải ở lại nơi này.
Quan trọng nhất là tay của đạo diễn kia chưa sờ được cô, cho dù cô có phản kích lại thì cũng không thích hợp lắm.
Đạo diễn kia thấy cô né tránh, biểu cảm trên mặt hơi xấu hổ, còn chưa nói thêm gì thì trên đỉnh đầu đột nhiên có một ánh mắt giết người bắn về phía ông ta, ông ta chợt ngước mắt lên, đối diện với vẻ mặt âm trầm của Phó Quân Hạo, ông ta bị dọa cho vội vàng cười khan.
Chung Bảo Nam đúng lúc làm dịu bầu không khí: “Nếu mọi người đã tới đủ rồi thì chúng ta ngồi xuống đi.”
Đương nhiên Chung Bảo Nam cũng cảm thấy phẫn nộ chán ghét trước hành động của tên Thôi Thành Bắc này, nhưng trong dịp như như vậy, chẳng ai nổi đóa lên được.
Lúc sắp xếp chỗ ngồi thì Du Giai Ý ngồi cùng với Chu Bảo Khiết, cách Thôi Thành Bắc một khoảng nhất định.
Sau khi bắt đầu buổi tiệc, đám đàn ông cụng chén với nhau, Du Giai Ý cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Vốn dĩ cô khá ngưỡng mộ đạo diễn này, còn nghĩ ra mấy vấn đề để tối nay xin ông ta chỉ bảo, giao tiếp giữa đạo diễn và biên kịch rất quan trọng, bởi vì nhiều lúc biên kịch viết một số cảnh phim cần phải hỏi xem lúc đạo diễn quay chụp thực tế có thực hiện được hay không.
Nhưng vì bị đạo diễn kia sàm sỡ nên bây giờ cô chẳng còn tâm trạng gì nữa.
Thậm chí còn thấy hơi đau đầu, không biết sau này phải giao tiếp với đạo diễn này như thế nào.
Nhưng Du Giai Ý lặng lẽ ăn cơm phát hiện ra hình như mỗi lần có những món ăn liên quan tới thịt bò thịt dê được chuyển tới trước mặt cô thì luôn có người kịp thời chuyển
đi.
Du Giai Ý ngước mắt lên nhìn Phó Quân Hạo ngồi ở vị trí đầu, thấy ngón tay thon dài của anh đang xoay chiếc bàn tròn.
Lúc cô nhìn qua, Phó Quân Hạo cũng lười biếng nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, Du Giai Ý cắn môi cụp mắt tiếp tục ăn cơm.
Xem ra lần trước cô châm chọc anh cũng rất có hiệu quả đấy, ông tổ kia lại nhớ được cô không thể ăn thịt bò thịt dê.
Sau khi quá ba vòng rượu, đột nhiên đạo diễn kia cầm cốc rượu lên nói với Du Giai Ý: "Giai Ý à, buổi họp lần trước của chúng ta cô không tham gia, tuy rằng cô có nguyên nhân, nhưng buổi tụ họp hôm nay thế nào cô cũng phải bị phạt rượu chứ.”
Sau khi đạo diễn nói xong, Phó Quân Hạo và Chung Bảo Nam cùng nhìn về phía ông ta, đáy mắt hai người đều thoang thoáng vẻ cảnh cáo và không vui.
Đạo diễn kia cảm nhận được gì đó, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, đang định bỏ qua cho Du Giai Ý, ai ngờ Du Giai Ý lại đứng lên thoải mái đáp: “Được”
“Đúng thật là nên tự phạt một cốc.” Cô thoải mái nhìn mấy người rồi nói: “Rất vinh hạnh khi lần này có thể trở thành biên kịch làm việc cùng với mọi người, mong sau này được mọi người chăm sóc chỉ bảo nhiều hơn”
Cô nói xong liền ngửa đầu uống sạch rượu trong cốc, sau đó ngồi xuống mà mặt không đổi sắc.
Người trên bàn đều hơi kinh ngạc, bề ngoài của cô cho người khác cảm giác ấm áp mềm mại không nóng nảy, nhìn trông không giống biết uống rượu một chút nào.
Không ngờ lại cạn sạch luôn một cốc, cũng rất thoải mái.
Chung Bảo Nam nhìn Du Giai Ý một cái thật sâu, Phó Quân Hạo thì lại sầm mặt luôn.
Cô ấy uống được rượu từ khi nào vậy?
Trong ba năm ở bên anh hình như cô không dính một giọt rượu nào, lúc tụ họp gia đình cô cũng lấy cơ không biết uống rượu mà trốn tránh, sao bây giờ lại không biết trốn
tránh nữa?
Còn nữa, cô có biết rằng một khi phụ nữ để lộ dấu hiệu uống được trên bàn rượu thì đám đàn ông thích hô hào kia sẽ không buông tha cho cô không.
Những điều mà Phó Quân Hạo nói đương nhiên Du Giai Ý cũng biết, nhưng trong dịp như thế này, cô có thể không uống được chắc?
Thân phận bây giờ của cô là một người mới vào làm việc, mỗi một người ngồi ở đây đều có kinh nghiệm trong giới sâu hơn cô, cô không đắc tội được với bất kỳ ai cả.
Có lẽ lần này cô có thể cầu cứu sếp Chung Bảo Nam chắn rượu hoặc là né tránh giúp cô, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?
Cô không thể lần nào cũng mong chờ người khác giúp mình được, cho nên cô chỉ có thể tự cứu.
Uống thì uống thôi, cô cũng đâu có sợ.
Có lẽ bất kỳ ai đều không thể liên tưởng bề ngoài dịu dàng này của Du Giai Ý với việc biết uống rượu, nhưng cô thật sự rất giỏi uống.
Du Giai Ý và Tô Thiên Bội là bạn thân quen nhau từ hồi cấp ba, năm đó Tô Thiên Bội là học sinh kém chỉ có nhan sắc, còn Du Giai Ý lại là học sinh giỏi đức trí thể mỹ xuất sắc mọi mặt.
Tối nay cô phải uống cho đạo diễn kia và đội ngũ của ông ta sập nguồn luôn, xem sau này bọn họ có còn dám kéo cô uống rượu nữa không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất