Du Giai Ý dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bản thảo vừa viết tối qua, sau đó gửi cho Chung Bảo Nam.
Linh cảm mới của cô tối qua là nam chính Vương gia cuối cùng vẫn ở bên người trong mộộng, hơn nữa còn tàn nhẫn từ bỏ Vương phi chính thất làm bạn cùng nam chính đi qua mưa gió. Nhưng Vương phi cũng không suy sụp không gượng dậy nổi, ngược lại còn toàn tâm toàn ý muốn gây dựng sự nghiệp.
Nhiều năm sau, Vương phi trở thành thương nhân tơ lụa phú quý một phương, có một nửa thuế trong quốc khố đều là do Vương phi và sản nghiệp dưới trướng Vương phi nộp lên.
Xung quanh Vương phi có đủ loại đàn ông, trợ thủ đắc lực tuổi trẻ nhiều hứa hẹn, nhân sĩ giang hồ võ công cao cường, tân quý triều đình gia cảnh hiển hách. Tóm lại, cuộc sống của Vương phi muốn phấn khích bao nhiêu thì có bấy nhiêu phấn khích.
Chung Bảo Nam xem bản thảo xong lập tức gọi điện thoại cho cô: “Tình tiết lần này cũng rất tốt, còn khá hơn Vương gia và Vương phi thuận lý thành chương ở bên nhau. Kết cục này vừa có tình tiết ngược tâm khi Vương phi ly hôn, lại có cảm giác sung sướng khi sau đó Vương phi tự mình cố gắng tự lập xoay ngược cục diện, rất phấn khích.”
Chung Bảo Nam khen cô không tiếc lời: “Còn có thể phô bày sự độc lập của phái nữ nữa, lập ý tốt lắm.”
Có thể nhận được đánh giá như vậy từ Chung Bảo Nam khiến Du Giai Ý rất vui vẻ. Chắc kịch bản này sẽ khiến Thẩm An Ngưng hài lòng được rồi. Mà Thẩm An Ngưng hài lòng thì Phó Quân Hạo cũng sẽ hài lòng.
Cô còn nói thêm: “Nếu anh cảm thấy phiên bản này thích hợp thì tôi gửi cho cả Chu Bảo Khiết luôn.
Chung Bảo Nam nói với vẻ cực kỳ hàm ý sâu xa: “Trong số những người đàn ông bên cạnh Vương phi, tốt nhất là cho thêm một phú thương thành thục ổn trọng lại có năng lực nâng đỡ Vương phi chuyện làm ăn.
Như anh ta đây, dẫn đường Du Giai Ý vượt mọi chông gai trong con đường biên kịch này.
Trước giờ Du Giai Ý chưa từng nghĩ tới Chung Bảo Nam có ý tưởng hường phấn gì với mình. Cô vẫn luôn coi Chung Bảo Nam là một đàn anh đáng kính trọng, thậm chí còn coi anh ta như ân nhân.
Thế nên nghe Chung Bảo Nam kiến nghị như vậy, cô cũng không nghĩ gì nhiều, còn nghiêm túc nghiền ngẫm rồi nói: “Được đấy, vậy tôi sẽ thêm vào.
Chung Bảo Nam chỉ đành bất đắc dĩ đáp: “Được.
Nói thật, chính anh ta cũng không biết từ khi nào lại bắt đầu sinh ra tâm tư khác với Du Giai Ý.
Anh ta thừa nhận, ban đầu anh ta tán thưởng tài hoa của Du Giai Ý, sau đó bị nhan sắc của cô cuốn hút, cuối cùng trầm mê với tính tình và nhân phẩm của cô.
Anh ta lăn lộn trôi nổi trong giới giải trí nhiều năm như vậy, số phụ nữ, đặc biệt là người đẹp anh ta từng gặp thật sự nhiều vô số. Anh ta biết rõ Du Giai Ý đáng quý thế nào.
Trước kia có lẽ là vì trong lòng, trong mắt Du Giai Ý chỉ có Phó Quân Hạo nên tình cảm của anh ta mới bị cưỡng ép đè nén.
Mà sau khi Du Giai Ý xuất ngoại học tập trở về, cả người như sống lại một lần nữa.
Đôi mắt xinh đẹp kia tựa như tỏa sáng, khiến anh ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Đáng tiếc, hình như bây giờ Du Giai Ý thật sự chỉ toàn tâm toàn ý gây dựng sự nghiệp thôi, hoàn toàn khép lại về chuyện tình cảm, anh ta cũng chỉ đành không nhanh không chậm, từ từ triển khai.
Tối qua, sau khi Phó Quân Hạo rời khỏi chỗ của Du Giai Ý thì lập tức bị đau dạ dày. Anh cảm thấy tám phần là do bị Du Giai Ý chọc giận.
Đúng lúc Hứa Vĩnh Bảo trực ban ở bệnh viện, thế là anh dứt khoát lái xe tới thẳng bệnh viện luôn.
Hứa Vĩnh Bảo tìm bác sĩ chuyên khoa kiểm tra cho anh xong thì một mực giữ anh lại, sau đó anh bị cưỡng ép phải nằm viện an dưỡng.
Khi Chu Bảo Khiết cầm vài văn kiện gõ cửa vào phòng bệnh của Phó Quân Hạo, anh mặc đồ bệnh nhân, đang nửa dựa trên giường gọi điện thoại.
Trên tay anh còn cắm kim chuyền, trên đùi đặt laptop, trông vẫn bận rộn như trước.
Chu Bảo Khiết chờ Phó Quân Hạo gọi điện thoại xong mới đưa văn kiện trong tay cho anh, báo cáo: “Anh yêu cầu sửa kịch bản, Du Giai Ý sửa xong rồi”
Đáy mắt Phó Quân Hạo dâng trào sự khiếp sợ vô cùng: “Sửa xong rồi á?”
Phó Quân Hạo thừa nhận, sáng sớm hôm nay anh gọi cho Chung Bảo Nam yêu cầu sửa kịch bản chỉ vì cố ý trả thù, tra tấn Du Giai Ý mà thôi.
Cô luôn miệng nói thương anh nhiều năm như vậy, giờ lại nói tất cả chỉ là lừa dối.
Đồ lừa đảo đùa bỡn cảm tình người khác như cô, anh trả thù chẳng phải đương nhiên hay sao?
Vậy là bây giờ Chu Bảo Khiết lại nói với anh là Du Giai Ý sửa xong rồi. Mới qua một hai tiếng đồng hồ thôi mà? Cô đã sửa xong rồi?
Chắc không phải qua loa đối phó với anh đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Phó Quân Hạo nhận lấy kịch bản in sẵn trong tay Chu Bảo Khiết, cụp mắt xem kỹ.
Nhìn bố cục và nội dung kịch bản này có vẻ không qua loa chút nào, ngay cả kết cục Vương gia và bạch liên hoa ở bên nhau cũng sửa lại theo yêu cầu của anh rồi. Nhưng sau khi Vương phi ly hôn mà vẫn sống sung sướng phấn khởi như vậy là thế nào đây?
Cô đang trong tối ngoài sáng ám chỉ bản thân đấy à?
Đã thế xung quanh còn liên tục xuất hiện hết gã này đến gã khác nữa chứ?
Phó Quân Hạo không tự chủ được mà dò số chỗ ngồi cho mấy người Chu Tuấn Hải, Chung Bảo Nam. Sau đó tức đến mức dạ dày càng đau hơn.
Thì ra anh làm khó dễ Du Giai Ý một hồi, đến cuối cùng kẻ chịu tức vẫn là chính anh.
Chu Bảo Khiết thấy mặt mày anh khó coi thì vội vàng nói: “Nếu anh cảm thấy chỗ nào không ổn cứ nói với tôi, sau đó tôi sẽ liên hệ cô Du. Bác sĩ Hứa nói bây giờ anh không thể nổi giận tiếp được đâu.”
Phó Quân Hạo mím môi ném kịch bản sang một bên, phân phó Chu Bảo Khiết: “Tổ chức một buổi họp, mọi người cùng ngồi xuống thảo luận với nhau xem rốt cuộc kịch bản nào thì thích hợp hơn.
Sửa chữa kịch bản chỉ là lý do anh dùng để trả thù Du Giai Ý thôi, ai ngờ cô sửa kịch bản xong anh cũng bị nội dung kịch bản mới hấp dẫn, cảm thấy cả hai bản đều tốt.
Làm ai có ai tưởng tượng được cô viết cái nào anh thích cái đó. Vậy là đành phải để mọi người ngồi xuống cùng thảo luận.
Chu Bảo Khiết đồng ý: “Vâng, tôi liên hệ ngay.”
Phó Quân Hạo lại ngăn cô ấy lại rồi nói: “Thôi Thành Bắc trở nên xấu xa thế từ bao giờ? Xem thử có thể đổi đạo diễn không?”
Chu Bảo Khiết: “...
Tuy rằng Phó Thị bọn họ giàu nứt đố đổ vách, nhưng đã quyết định đạo diễn rồi, cũng không thể nói đổi là đổi chứ?
Nhưng nhớ tới rất có thể vì Thôi Thành Bắc nhen nhóm ý đồ ghê tởm với Du Giai Ý nên sếp nhà mình mới muốn đổi người, cô ấy cũng nhanh chóng đồng “Tôi biết rồi, về công ty tôi sẽ đi kiểm tra thời gian của các đạo diễn khác xem sao.”
Sau khi nói xong chuyện kịch bản, Chu Bảo Khiết lại báo cáo công việc khác với Phó Quân Hạo một hồi lâu rồi mới rời đi, trước khi đi vừa lúc đụng phải Thẩm An Ngưng cầm hộp cơm đẩy cửa tiến vào.
Chu Bảo Khiết lễ phép gật đầu chào hỏi Thẩm An Ngưng, sau đó ôm văn kiện lẳng lặng chạy lấy người.
Quan hệ giữa Chu Bảo Khiết và Thẩm An Ngưng không được tốt lắm, gần đây Thẩm An Ngưng còn rất tự cao, ngại nghèo yêu giàu, ngứa mắt kiểu người xuất thân nghèo khó như Chu Bảo Khiết và Chu Dật Hoàng.Thêm nữa là Thẩm An Ngưng luôn coi Chu Bảo Khiết thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cảm thấy Chu Bảo Khiết có ý đồ bất chính với Phó Quân Hạo, khiến Chu Bảo Khiết cực kỳ phiền chán.
Quan hệ giữa cô ấy và Phó Quân Hạo thật sự chỉ là cấp trên cấp dưới đơn thuần thôi, trong lòng cô ấy đã có người mình thích rồi.
Nhưng mỗi lần đối mặt, Thẩm An Ngưng đều tràn ngập địch ý và khinh thường cô ấy, thậm chí còn vài lần ám chỉ với Phó Quân Hạo muốn đuổi việc cô ấy.
Chu Bảo Khiết cực kỳ câm nín, cảm thấy Thẩm An Ngưng làm vấy bẩn lòng trung thành và tận tâm của cô ấy dành cho Phó Quân Hạo, cũng làm vấy bẩn tình
tổng giám đốc Phó xem rồi, anh ấy nói phiên bản này rất tốt, bởi vì không quyết định được lấy hay bỏ nên đề nghị chúng ta tổ chức một buổi họp, mọi người ngồi lại cùng thảo luận.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất