Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Chu Bảo Khiết cố ý nhắc chuyện mình đem kịch bản đến bệnh viện cho Phó Quân Hạo xem, nghĩ không biết Du Giai Ý có thể nghe được Phó Quân Hạo ở bệnh viện rồi quan tâm một chút không. 

Nhưng điểm chú ý của Du Giai Ý hoàn toàn nằm ở kịch bản: “Bản mới cũng được à? Tốt quá rồi! Vậy cô cứ bố trí thời gian họp đi. Đúng là để mọi người ngồi lại cùng thảo luận với nhau thì tốt hơn 

Chu Bảo Khiết đành phải nói: “Được, chờ tôi sắp xếp thời gian và địa điểm xong thì sẽ liên lạc lại với cô sau. 

Thấy Du Giai Ý chuẩn bị cúp máy, Chu Bảo Khiết vẫn lắm miệng một câu: “Du Giai Ý, tổng giám đốc Phó nằm viện, dạ dày không ổn cho lắm.” 

“Hả? Thế à?” Du Giai Ý tiếp lời này, nhưng giọng điệu lại rất khách sáo: “Vậy cô giúp tôi chúc anh ta sớm bình phục nhé.” 

Chu Bảo Khiết yên lặng thở dài một hơi, chỉ có thể cúp máy. 

Chu Bảo Khiết đi đến cửa thang máy, đang muốn nâng tay ấn phím thì thang máy đúng lúc trượt mở, Dịch Thần Hạo vẻ mặt ngang tàng đút tay túi quần đi từ 

trong ra. 

Vừa thấy Chu Bảo Khiết, Dịch Thần Hạo cười khanh khách chào hỏi: “Hế lô, Bảo Khiết.” 

Cũng không rõ vì sao Dịch Thần Hạo luôn thích gọi cô ấy là Bảo Khiết, nghe cứ như quan hệ của bọn họ thân mật lắm vậy. 

Nhưng Chu Bảo Khiết cũng biết Dịch Thần Hạo là công tử đào hoa, tán tỉnh phụ nữ chẳng khác nào cơm bữa. 

Bởi vậy, cô ấy lui về phía sau mấy bước, chào hỏi đối phương: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Dịch. 

Mặc dù biết người này nói chuyện vô tâm, mặt Chu Bảo Khiết vẫn không thể khống chế mà hơi phiếm hồng, nhịp tim đập cũng nhanh hơn. 

Dịch Thần Hạo vừa đi về phía trước vừa trêu chọc: “Muốn đổi việc đến chỗ tôi không? Làm ăn như tổng giám đốc Phó của các cô cũng chỉ tổ làm cho mình vào bệnh viện thôi. 

Chu Bảo Khiết cố lấy dũng khí đáp: “Cảm ơn anh nâng đỡ, tôi còn có việc cần làm, xin phép đi trước. 

Dứt lời, cô ấy vội vàng bước vào thang máy, nâng tay ấn nút đóng cửa. 

Hai phiến cửa thang máy dày nặng khép lại, chờ tới khi gương mặt anh tuấn kia hoàn toàn bị ngăn cách, Chu Bảo Khiết mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

Cô ấy giương mắt nhìn dáng vẻ của mình trong gương thang máy, cặp kính đen bản to, mặt mày mộc mạc, đồ công sở ba màu đen trắng xám cứng nhắc không thay đổi, kém một trời một vực với người đàn ông tựa con trời kia. 

Yêu phải một người vĩnh viễn không có khả năng với tới là ngọt ngào, nhưng cũng là chua xót. 

Du Giai Ý nghe ra Chu Bảo Khiết ám chỉ điều gì, nhưng cô lựa chọn cố ý không nhìn. 

Quan tâm thì có thể thế nào được đây? 

Thân là vợ cũ đã ly hôn của Phó Quân Hạo, chẳng lẽ còn lo lắng cho anh à? 

Huống chi Phó Quân Hạo cũng không thiếu sự quan tâm của cô, mười phút trước tin tức Thẩm An Ngưng xuất hiện tại bệnh viện thăm Phó Quân Hạo đã lên hot search rồi. 

Du Giai Ý cũng không chú ý mấy tin tức này cho lắm, vẫn là Tô Thiên Bội gửi tin nhắn cho cô. 

Tô Thiên Bội hoạt động trong giới giải trí, tất nhiên rất chú ý mấy tin tức thế này. 

Du Giai Ý nhìn hot search mới biết tối qua Phó Quân Hạo phải nhập viện vì đau dạ dày. Cô nghĩ thầm, chắc không phải bị cô chọc tức đến mức đau dạ dày vào viện đấy chứ? 

Tô Thiên Bội gửi tin nhắn thoại cho cô, khinh thường Thẩm An Ngưng: “Thẩm An Ngưng đúng là giỏi thật. Đang sợ mình không bị chụp được đấy à? Người đàn ông mình thường bị bệnh, làm gì có ai còn chú ý ăn mặc trang điểm tinh xảo cẩn thận còn chói mắt như thế? Làm gì có ai mặc như đi chụp ảnh đường phố như thế? Vừa nhìn đã biết tự mình bố trí chụp hình rồi tự mua hot search rồi.” 

Du Giai Ý không đáp lại, cô nhớ đến lần Phó Quân Hạo đột phát bệnh dạ dày giữa đêm phải nhập viện. 

Lúc ấy cô đúng là tóc tai bù xù, nào còn lo lắng tới hình tượng nữa, trong đầu chỉ còn sốt ruột, lo lắng cho Phó Quân Hạo thôi. Vớ đại cái áo khoác rồi theo xe cứu thương tới bệnh viện luôn. 

Chờ đến bệnh viện, xác nhận Phó Quân Hạo không có gì nguy hiểm rồi cô mới nhận ra mình xỏ dép lê ở nhà ra ngoài. 

Nhưng không cần biết Thẩm An Ngưng đối với Phó Quân Hạo có bao nhiêu chân tình, chỉ cần Phó Quân Hạo yêu cô ta là đủ rồi. 

Chỉ cần yêu, toàn bộ đều là cam tâm tình nguyện. 

Khi Dịch Thần Hạo gõ cửa tiến vào phòng bệnh của Phó Quân Hạo, Thẩm An Ngưng đang hiền lành lấy cháo mình nấu từ hộp cơm ra. 

Dịch Thần Hạo đi tới, lười nhác dựa vào chân giường Phó Quân Hạo, cười tủm tỉm trêu chọc Thẩm An Ngưng một câu: “Ui chao, siêu sao Thẩm đảm đang thật 

đấy nhỉ, cháo này thơm ngào ngạt luôn này. 

“Tôi cũng chưa ăn sáng nữa, lấy tôi một bát luôn đi.” 

Thẩm An Ngưng tức giận lườm Dịch Thần Hạo, cắn răng nặn ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Dịch làm gì thiếu người nấu cháo cho!” 

Dịch Thần Hạo đến lúc nào không đến, lại đến đúng lúc cô ta vừa tới, bảo cô ta vun đắp thế giới hai người với Phó Quân Hạo kiểu gì. 

Hiếm lắm mới có dịp Phó Quân Hạo không bận rộn làm việc như vậy, cô ta còn đang muốn bồi đắp tình cảm với Phó Quân Hạo đây này. 

Thẩm An Ngưng cũng nghĩ tới tình cảm của mình và Phó Quân Hạo cả năm nay vẫn không mặn không nhạt, nguyên nhân rất lớn là vì Phó Quân Hạo bận quá, không phải họp này thì là họp kia, không phải tới bên này công tác thì là tới bên kia công tác. 

Lại thêm nửa năm trước cô ta còn có vai diễn cùng vài công việc riêng, hai người lại càng ít thời gian ở bên nhau hơn. 

Mà ngay lúc cô ta âm thầm ghét bỏ Dịch Thần Hạo đến không đúng lúc, Phó Quân Hạo lại nhận bát cháo cô ta đưa tới rồi nói: “Anh còn có chuyện công việc muốn bàn với Thần Hạo, em về trước đi, vất vả cho em rồi. 

Trong lòng Thẩm An Ngưng nghiến răng nghiến lợi một phen, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể ra vẻ hào phóng hiểu chuyện. 

Cô ta đứng dậy, cầm túi xách của mình lên rồi dặn dò: “Vậy anh phải ăn hết cháo đấy nhé. Đừng mệt mỏi quá.” 

Phó Quân Hạo khẽ gật đầu: “Ừ” 

Dịch Thần Hạo ở bên kia phất tay với Thẩm An Ngưng: “Xin lỗi siêu sao Thẩm nhé. Hôm nào tôi mời cô ăn cơm thay lời xin lỗi.” 

Thẩm An Ngưng hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. 

Ai thèm cơm Dịch Thần Hạo mời chứ, trước giờ cô ta chưa xem loại cậu ấm ăn chơi như Dịch Thần Hạo ra gì. 

Phó Quân Hạo tốt biết bao, xưa giờ đều biết giữ mình trong sạch với người khác phái, nhiều năm như vậy cũng không thấy phụ nữ rối loạn bên người. Ngoại trừ... ngoại trừ con ả không biết xấu hổ Du Giai Ý leo lên giường của anh ấy! 

Thẩm An Ngưng nhớ tới Du Giai Ý là hận đến nghiến răng nghiến lợi, sự tồn tại của Du Giai Ý như một cây gai, hung hăng cắm trong lòng cô ta. 

Dù Du Giai Ý đã ly hôn với Phó Quân Hạo thì cây gai kia cũng không thể nhổ ra được. 

Càng miễn bàn tới chuyện giờ Du Giai Ý đã về nước, còn thành biên kịch gia nhập dự án điện ảnh và truyền hình có liên quan với Phó Quân Hạo, hơn nữa Du Giai Ý còn ưu tú như thế. 

Thẩm An Ngưng cũng phải tra xét lý lịch của Du Giai Ý xong mới biết cô là học sinh ưu tú, còn là học trò cuối cùng do Trang Ý Lan đích danh chỉ định nữa chứ. 

Trước kia cô ta chưa bao giờ coi trọng Du Giai Ý, cảm thấy Du Giai Ý chẳng là cái thá gì cả. 

Nhưng bây giờ... 

Thẩm An Ngưng hít sâu một hơi, áp chế cơn nghẹn tức trong lòng, lần nữa thay đổi thành vẻ mặt bình tĩnh rồi bước vào thang máy. Lát nữa cô ta còn cần phải đối mặt với phóng viên canh ngoài cửa bệnh viện. 

Chờ Thẩm An Ngưng đi rồi, Dịch Thần Hạo kéo ghế dựa tới gần rồi ngồi xuống, đôi chân dài gác lên lan can đuôi giường không chút kiêng nể. 

Anh ta liếc nhìn Phó Quân Hạo một cái: “Tôi nghe Hứa Vĩnh Bảo nói tối qua cậu bị Du Giai Ý chọc tức đến đau dạ dày à?” 

eyJpdiI6IkNIbklybGQxMXZHRlRiY3hpdzlCZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiOXVJR1RyV2dlVnFBK0Y2VEhHWWRjazRubXVDM3pFaXBFOVJLSHgzUjlqb0pPekdFdHBGdjByeGdCWEgrd1hsWFlRbmVIZ2hDQm5SYVNrZGJYbmNQcWtMOTY5d1IxbnNkdWd6UWZMdFB3RHZGS3QxM0V6T0ZGaUtFYWk0NnVvelpMWEVjbWZOaEFRSFU4RUxTVkExWlJwMFwvYVU0NFRHVjJcL3JtWlVhN0RyYXQwR3QzcFhcL2pIT1wvUzBaOER6bDJhMlBOcUJnV2JlXC9kc3Q3S1lOSXRuRXZKWWdTMThGZFp5dEdEYjNtbFhKSDErNVhvU0tocEsrRnRPR0xGMUN2d1BYbmxsVW45NlY2MTJmdUE5YklHM09RZlVBeFJua3QyVkFIbHYwejR0XC9RekdZOGgxXC9XVTg2R21KZTkzY05maHlIYWRqV09SS0xtMCtjaGNqRXpFb20rSEhwSkN0aldWK0ZIUU1cL3VPWXpnNXRjSGhVVmNkbFhWSGMyVkJLZTRrWUxIXC82MVVUQUttVnZUcmNHbFwveWE3U1E9PSIsIm1hYyI6IjI2N2QxOTdhMGYwZDA0ZDZlMWIzMDIxNmQ2NGI4YTg4ZDg3ZDJlNGM0NTdiMTFhM2Q3MTk2YzY5NmFjNTRiNjMifQ==
eyJpdiI6Ik4yXC9tUXFPUTBiWEI2QSttZzJcLzlXdz09IiwidmFsdWUiOiJWVEFMdXhMZkVnSWdqbXJ6a3J0QzNHV3I0elpYWWlJcjRMK0xhUmxoRDdwdlBYVW4xTDJtRWdWcm9RZ1lkeXlyNmEwY0hOZ1FCOHJBNTVOVUJ1a093ZjZvZ1BxMTRXOERaRERnWTRkUUtuUHJmbllGSHVZVWhqR1wvckl0bGpJN1hXZ0tqYVpSTEhmTXZQUHptNTRoNmMwaHhqRWdScVFtcFlYMnNLejlyMEZjV2hCWldYMWhoajF4SElKVE9rUXJwM2RBa2h4TjYxb0tWcHprYkNKeUZaQVBTK0JTbGpHVVRwVVBxQXRTVWZ1ZHZIOFIzMFNHSWdYdjVDV01ORzJBelRKQjhldTd5NXFTQkJnVjlmbzk2WUZMTWtqQ2tHeWRBc3k1NkduVExGV2J0bGZ0bTlkVWFJSVIwT1czN2JQU1wvZ0kwOUtzaE0zTUloMTZUaWZLVXJ4aEpUb1NRVFBKazlYS25ISTY5dVdoRmVUV0k2SXZieWVDNGc2VkpZYmFjaDV1eVJOdlRwU1pQRDMzaTRoT29xZ0JZUTFJc2FTWEtjTzdXZElQbWV1eThxWWZpQnNmelRqQlEyTSt3dHF3WkZzU3lJQjVOR0lmdFwvbnEwV1hPRTB5KzhRQ3hxNkpCQ1ZzM1BwQzkySTZtcnZWakIxaDQxTEc3Uks1TEFtNDh1eSIsIm1hYyI6IjlhNGM2YTY2OWM5OWZjMWQzMTM2NDgzOGM3OWFlYWY3NzM2ZTRjMTlmZWJiMzg1MTYyYTk4MWRiYjkyYzM1ZjkifQ==

Ngay cả chính Phó Quân Hạo có lẽ cũng cảm nhận được.

Ads
';
Advertisement