Du Giai Ý nghiêm túc gật đầu với Tô Thiên Bội đầu: “Tớ cảm thấy cậu có thể diễn tốt.”
Bản thân Tô Thiên Bội cũng không tin. Trời sinh cô ấy có gương mặt điển hình gây chuyện thị phi, an nhàn hiền thục không liên quan gì đến cô ấy cả.
Du Giai Ý nhìn ra sự do dự của cô ấy, nhẹ giọng nói: “Thiên Bội, tớ biết trong lòng cậu chính là một cô gái dịu dàng nhã nhặn, hiền lành an tĩnh”
Tình cảm của Du Giai Ý và Tô Thiên Bội vun đắp từ hồi cấp ba tới giờ, Du Giai Ý có thể hiểu được Tô Thiên Bội tốt đẹp thế nào hơn bất cứ ai.
Tô Thiên Bội nghe Du Giai Ý nói mà suýt bật khóc.
Nội tâm cô ấy đúng là đơn thuần lại bảo thủ. Tuy ở trong giới giải trí hào quang sáng rọi, tuy rằng luôn đứng tại nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng cô ấy lại khát vọng một cuộc sống bình tĩnh an yên.
Hy vọng có thể cùng người đàn ông mình thương sống như trong thơ, năm tháng êm đẹp.
Nhưng chính vì gương mặt cô ấy thế này, ai nhìn đều chỉ thấy cô ấy quyến rũ diễm lệ, thậm chí có vài người vừa thấy cô ấy lần đầu đã cảm thấy cô ấy không đứng đắn.
Thời gian lâu rồi, chính cô ấy cũng cảm thấy mình là người như vậy.
Hôm nay mấy câu của Du Giai Ý đã chọc trúng điểm mềm mại nhất trong lòng cô ấy. Cô ấy ôm Du Giai Ý, vành mắt đỏ ửng lên, nói: “Nếu tớ có thể lấy được vai diễn này, tớ nhất định sẽ diễn thật tốt.”
Một phần là cô ấy hi vọng không phụ lòng Du Giai Ý, hơn nữa cô ấy cũng muốn cho mọi người thấy một mặt khác của mình.
Cả buổi họp đều do Chu Bảo Khiết chủ trì, mọi người thảo luận cực kỳ nhiệt liệt, cuối cùng xác định tiến hành theo kịch bản Du Giai Ý đã sửa lại.
Đến cuối buổi họp còn gọi video cho Phó Quân Hạo, dù sao cũng là sếp lớn đứng sau dự án này, toàn bộ tiền đầu tư đều từ anh mà ra.
Cuộc gọi được kết nối, trên màn hình lớn của phòng họp xuất hiện hình ảnh người đàn ông mặc áo bệnh nhân màu lam ngồi ngay ngắn trên giường bệnh.
Có vẻ vì bị ốm nên khí thế sắc bén của anh không bằng khi mặc vest đeo giày da.
Du Giai Ý yên lặng cụp mi.
Không biết tự thương tiếc bản thân, vào viện cũng đáng đời thôi.
Phó Quân Hạo nói vài câu đơn giản, sau đó chợt điểm danh Du Giai Ý: “Du Giai Ý”
Bị anh trực tiếp điểm danh như thế, Du Giai Ý đành nâng mắt nhìn người trên màn hình, nở nụ cười lịch sự phải phép: “Tổng giám đốc Phó.”
Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn cô chăm chú: “Hai kịch bản đều tốt, khiến người khác phải kinh ngạc.
Du Giai Ý giật mình, cô khó mà tưởng tượng được Phó Quân Hạo lại khen ngợi mình không tiếc lời, còn nói trước mặt nhiều người như vậy.
“Cảm ơn anh” Cô cúi đầu nói một tiếng cảm ơn, sau đó tiếp tục cụp mắt.
Trước kia, trong mắt Phó Quân Hạo thì cô chẳng là cái thá gì cả.
Trong cuộc hôn nhân dài ba năm, cô chưa bao giờ nghe anh nói mình tốt lần nào, bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào. Cứ như giá trị tồn tại của cô cũng chỉ là ở trên
giường thôi.
Phó Quân Hạo còn nói tiếp: “Cô có thể thử kéo dài kịch bản cũ, đổi thành câu chuyện khác. Tôi tin nhất định cũng xuất sắc lắm.”
Phó Quân Hạo vừa nói xong, có vị phó đạo diễn ngồi bên cạnh cười trêu ghẹo: “Ôi, tổng giám đốc Phó đang có ý hẹn trước kịch bản tiếp theo với biên kịch nhỏ của chúng tôi đấy à?”
Du Giai Ý ngạc nhiên nhìn về phía Phó Quân Hạo, chỉ thấy anh nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt tự nhiên: “Nếu có thể thì tôi cũng muốn lắm.”
Mọi người nghe vậy thì đổ dồn ánh mắt về phía Du Giai Ý, Du Giai Ý lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô cười khẽ: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó nâng đỡ, nhưng năng lực của tôi có hạn, tạm thời muốn chuyên tâm làm tốt bộ này trước đã, không nghĩ nhiều đến chuyện kế tiếp.”
Du Giai Ý không hề muốn hợp tác tiếp với Phó Quân Hạo trong những kịch bản tiếp theo chút nào.
Cũng không biết Phó Quân Hạo lại phát điên cái gì, ghét cô lắm cơ mà? Chỉ ước gì đừng bao giờ chạm mặt cô nữa cơ mà?
Chung Bảo Nam đánh mắt nhìn Du Giai Ý dáng vẻ phục tùng cụp mi im lặng ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Phó Quân Hạo trên màn hình lớn: “Tổng giám đốc Phó, nếu anh không được khoẻ thì chúng tôi cũng không quấy rầy nữa. Chúc anh sớm khỏe.
“Ừ.” Phó Quân Hạo thản nhiên đáp, sau đó còn nói: “Chỉ cần ai đó bớt chọc giận tôi thì tôi cũng khỏe lên nhanh thôi.
Du Giai Ý vẫn cụp mi rũ mắt, nhưng có thể cảm nhận được Phó Quân Hạo ám chỉ mình, chỉ trích những lời cô nói đêm trước chọc anh tức giận.
Du Giai Ý cảm thấy người này bị tâm thần thật rồi. Dạ dày anh ta vốn không tốt, lại còn đổ tội cho cô.
Sau khi họp xong, Du Giai Ý và Tô Thiên Bội sóng vai nhau đi ra ngoài.
Chờ Chu Bảo Khiết đi ra, Tô Thiên Bội chủ động mời cô ấy: “Trợ lý đặc biệt Chu, tối nay cùng ăn một bữa đi, tôi đãi.
Trong buổi họp hôm nay, Chu Bảo Khiết cũng cực lực ủng hộ Tô Thiên Bội diễn Vương phi, cuối cùng kết quả cũng xác định Tô Thiên Bội, thế nên Tô Thiên Bội muốn cảm ơn Chu Bảo Khiết.
Chu Bảo Khiết hơi sững sốt, không ngờ Tô Thiên Bội sẽ nhiệt tình mời mình cùng ăn cơm. Trước đó cô ấy và Tô Thiên Bội không có tiếp xúc gì với nhau cả.
Nhưng cô ấy nhanh chóng đáp lại: “Chờ tôi xem lại lịch trình đã”
Thật ra là Chu Bảo Khiết muốn xin chỉ thị của Phó Quân Hạo. Tô Thiên Bội mời khách ăn cơm chắc chắn sẽ gọi cả Du Giai Ý, nhưng Du Giai Ý là vợ cũ của Phó Quân Hạo, Chu Bảo Khiết lại là thân tín của Phó Quân Hạo. Cô ấy thân thiết quá với vợ cũ của sếp có vẻ không tốt lắm thì phải?
“Được, tôi chờ điện thoại của cô.” Tô Thiên Bội phất tay với cô ấy, sáu đó kéo tay Du Giai Ý rời đi.
Du Giai Ý nhỏ giọng hỏi Tô Thiên Bội: “Sao tự nhiên lại mời Chu Bảo Khiết ăn cơm thế?”
Tô Thiên Bội cười: “Vừa rồi trong buổi họp cô ấy cũng ủng hộ tớ diễn Vương phi mà? Tớ muốn cảm ơn.”
“Với lại tớ cũng cảm thấy tính tình Chu Bảo Khiết rất tốt, muốn kết bạn với cô ấy.”
Du Giai Ý còn lâu mới tin mấy lời huyên thuyên này của Tô Thiên Bội: “Chu Bảo Khiết tốt tính thật. Nhưng cậu có chắc là cậu không có mưu đồ gì khác không?”
Tô Thiên Bội cười khanh khách thừa nhận: “Rồi rồi, tớ thừa nhận tớ có ý đồ khác. Không phải cô ấy là thân tín của Phó Quân Hạo đấy à? Tớ muốn cho cô ấy thấy cậu đang sống rất tốt, sau đó gián tiếp khiến Phó Quân Hạo biết cậu sống siêu tốt luôn, cho anh ta tức chết.”
Du Giai Ý câm nín không thôi: “Còn lâu anh ta mới để ý.”
Với Phó Quân Hạo mà nói, sự tồn tại của cô vợ trước này chẳng có chút trọng lượng nào.
Cô sống tốt, Phó Quân Hạo sẽ không chúc phúc. Còn nếu cô sống không tốt, có khi Phó Quân Hạo còn cười nhạo cô một trận.
Giống như khi ly hôn anh khinh miệt cô vậy, cho rằng cô rời khỏi anh thì chỉ có nước cạp đất mà ăn.
Tô Thiên Bội thần bí lắc lắc ngón tay với cô: “Loại cảm giác này ấy à, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.
Thật ra Tô Thiên Bội cảm thấy tâm tư Phó Quân Hạo đối với Du Giai Ý không hề đơn giản.
Còn về phần vì sao lại cảm thấy như vậy, chỉ có thể đổ cho trực giác của phụ nữ thôi.
Chu Bảo Khiết rời khỏi Chung Đỉnh, ngồi vào xe mình, sau đó lập tức gọi cho Phó Quân Hạo, nói Tô Thiên Bội mời mình ăn cơm.
Phó Quân Hạo thản nhiên hỏi: “Sao phải xin chỉ thị với tôi?”
Chu Bảo Khiết chi tiết bẩm báo: “Tô Thiên Bội mời tôi ăn cơm thì chắc chắn Du Giai Ý cũng đi. Mà tôi là trợ lý của anh, còn lén xuất hiện với vợ trước của anh thì hình như không được hay cho lắm?”
Phó Quân Hạo tiếp tục chậm chạp nói: “Chu Bảo Khiết, đây là vòng quan hệ của chính cô, cô tự quyết định là được”
Trước kia cô ấy đã cảm thấy con người Du Giai Ý rất tốt, nhưng quan hệ giữa sếp với Du Giai Ý cứng đờ như thế làm cho cô ấy cũng không dám tiếp xúc với Du Giai Ý nhiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất