Cuộc họp vừa kết thúc, Thôi Thành Bắc tìm một nơi vắng người rồi gọi cho Thẩm An Ngưng.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Thôi Thành Bắc mừng rỡ bảo: “Siêu sao Thẩm, xem ra cô giỏi dùng mỹ nhân kế đẩy nhỉ.”
Thẩm An Ngưng khó hiểu: “Ý ông là sao?”
Thôi Thành Bắc trả lời: “Chúng tôi vừa họp xong, kịch bản đã được sửa theo ý cô rồi, cuối cùng Vương gia được ở bên người hắn thích.
Hoá ra lúc trước Thẩm An Ngưng không hài lòng với kịch bản và yêu cầu Phó Quân Hạo sửa, sau khi Phó Quân Hạo từ chối, Thẩm An Ngưng đã liên lạc với Thôi Thành Bắc, bảo ông ta tìm cách đề nghị sửa kịch bản.
Nhưng Thôi Thành Bắc còn chưa kịp hành động thì cuộc họp hôm nay đã sửa lại kịch bản luôn rồi.
Thôi Thành Bắc tưởng là Thẩm An Ngưng lại nói gì đó với Phó Quân Hạo nên anh mới yêu cầu sửa kịch bản.
Thẩm An Ngưng vừa mừng vừa sợ: “Sửa thành ở bên người hắn thích?”
Thôi Thành Bắc đáp: “Đúng vậy, chẳng phải đây là điều cô muốn sao?”
Thẩm An Ngưng đưa tay lên che miệng, mãi một hồi lâu mà không nói nên lời, bởi vì cô ta thật sự quá kích động.
Cô ta cứ tưởng Phó Quân Hạo không thèm để ý đến cảm xúc của mình, không ngờ mặc dù ngoài miệng anh nói không sửa, nhưng trong hành động vẫn làm
theo ý cô ta.
Thẩm An Ngưng cũng cho rằng Phó Quân Hạo sửa kịch bản vì mình, cô ta hoàn toàn không biết anh vì ý đồ riêng của mình nên mới cố tình làm khó dễ Du Giai Ý, kết quả chó ngáp phải ruồi sửa kịch bản.
Thẩm An Ngưng bình tĩnh lại rồi hỏi: “Vậy thì sau khi sửa, kết cục của Vương phi là gì?”
Thôi Thành Bắc nói với Thẩm An Ngưng nội dung sau khi Vương phi bị Vương gia bỏ, Thẩm An Ngưng tức gần chết: “Gì cơ? Cô ta sống rất vui vẻ hạnh phúc á?”
“Tại sao không để cô ta chết thảm? Tại sao không phải là sau khi cô ta bị bỏ thì chết vì nghèo túng?” Chỉ cần nghĩ đến việc kịch bản này là do Du Giai Ý viết, Thẩm An Ngưng lập tức thay thế các nhân vật trong kịch bản thành cô ta và Du Giai Ý.
Trong kịch bản cũ là người Vương gia thích chết thảm, tại sao đến kịch bản mới, vợ cả Vương phi không chết thảm mà lại sống hạnh phúc?
Du Giai Ý giỏi tô đẹp cho bản thân quá đấy?
Thẩm An Ngưng cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này, đến cả giọng nói cũng run rẩy!
Thôi Thành Bắc cũng không dám đắc tội Thẩm An Ngưng, đành phải giải thích: “Cái này... là để nhấn mạnh việc truyền cảm hứng phụ nữ cần phải độc lập và tự cường thôi mà.”
Thẩm An Ngưng bất mãn: “Nội dung này có sửa được không? Tại sao sau khi Vương phi bị bỏ vẫn còn nhiều cảnh như vậy, cứ thế chết luôn không được à?”
Thôi Thành Bắc lại giải thích: “Lý do tổng giám đốc Phó, Chung Bảo Nam và những người khác thích kịch bản mới này, thích để về sau Vương phi tự cường tự lập sống hạnh phúc.”
Thôi Thành Bắc chưa nói bản thân ông ta cũng thích điểm này.
“Tôi không quan tâm!” Thẩm An Ngưng sắp phát điên: “Ông phải sửa kết cục lại thành Vương phi chết thảm.”
Thôi Thành Bắc rất khó xử: “Việc này...
Thẩm An Ngưng nói tiếp: “Nếu không ông phải đuổi Du Giai Ý khỏi nhóm dự án này, để cho người khác phụ trách kịch bản này.”
“Trong giới biên kịch có rất nhiều biên kịch nổi tiếng, tìm bừa một người cũng có thể giỏi hơn Du Giai Ý.”
Nếu kịch bản không thể sửa thì Du Giai Ý nhất định phải đi.
Thẩm An Ngưng không chấp nhận được việc phía sau mỗi lời thoại của kịch bản này đều do Du Giai Ý viết, bây giờ cô ta đang ghét Du Giai Ý muốn chết.
Lúc ly hôn Du Giai Ý dứt khoát yêu cầu không chia tài sản, trông có vẻ cô đã chấp nhận sống lặng lẽ. Bây giờ xem ra là Du Giai Ý không cam lòng, mượn kịch bản để ngấm ngầm mỉa mai cô ta.
Thôi Thành Bắc thở dài: “Du Giai Ý là biên kịch được Chung Bảo Nam ủng hộ, tôi sợ đề nghị anh ta sẽ không đồng ý.”
Thẩm An Ngưng cười khẩy: “Tại sao phải cần Chung Bảo Nam đồng ý? Ông không thể ép Du Giai Ý tự yêu cầu rời đi sao?”
“Tìm vài người đàn ông chặn đường đe doạ cô ta hoặc làm khó dễ cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không chịu nổi mà tự rời đi. Thẩm An Ngưng ác độc đưa ra sáng kiến.
Với tính cách mềm yếu của Du Giai Ý, sao cô có thể chịu được những nỗi khổ này?
Lúc trước cô chủ động ly hôn với Phó Quân Hạo là vì bị Phó Như Ngọc và Đổng Thư Nhã bắt nạt đấy thôi?
Thẩm An Ngưng tin rằng ở nơi làm việc cũng vậy.
Thôi Thành Bắc đồng ý: “Được thôi, có một phó đạo diễn rất háo sắc, lát nữa tôi sẽ nói với ông ta.
Thẩm An Ngưng rất hài lòng với câu trả lời của Thôi Thành Bắc, bèn cho ông ta chút lợi ích: “Đạo diễn Thôi, ông yên tâm, sau này tôi sẽ mời ông quay các bộ phim lớn của Phó Thị
Thứ mà Thôi Thành Bắc cần chính là lợi ích này, ông ta hài lòng cúp máy.
Bây giờ tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết Thẩm An Ngưng sắp được gả vào nhà họ Phó, đến lúc đó Thẩm An Ngưng trở thành mợ chủ nhà họ Phó, ông ta và ekip của ông ta cũng sẽ ngày càng phát triển.
Tối nay Chu Bảo Khiết đến theo lời mời ăn cơm của Tô Thiên Bội, nhưng cô ấy không ngờ nơi ăn lại là ở nhà Tô Thiên Bội, càng không ngờ Du Giai Ý sẽ đích thân nấu ăn.
Khi cô ấy bấm chuông cửa là Tô Thiên Bội ra mở cửa, Du Giai Ý đang bận rộn trong phòng bếp, mùi thơm của đồ ăn sực nức khắp nhà.
Tô Thiên Bội thân thiết khoác tay cô ấy, giải thích: “Ai da, thân phận của tôi ra ngoài ăn chắc chắn sẽ không được thoải mái, chắc cô không để bụng việc tôi mời cô đến nhà tôi ăn đầu ha?”
Chu Bảo Khiết vội vàng xua tay: “Không đâu, ăn ở nhà thoải mái hơn.
Tô Thiên Bội là một ngôi sao nữ đang nổi, bộ phim thanh xuân đô thị của cô ấy với Chu Tuấn Hải đang rất hot, Chu Bảo Khiết có thể hiểu nỗi khổ tâm không
dám đi ăn ở ngoài của Tô Thiên Bội.
Phải ngồi ngay ngắn, không được nói lớn tiếng, uống rượu không được thoả thích, nếu bị chụp sẽ lên hot search.
Tô Thiên Bội cười: “Cảm ơn cô đã hiểu.
Nơi Tô Thiên Bội ở là biệt thự, tính riêng tư rất cao.
Tầng một có cửa sổ sát đất rất to, sau khi nấu bữa tối xong, ba cô gái ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, nâng ly chuyện trò vui vẻ.
Chu Bảo Khiết chụp một bức ảnh đồ ăn, suy đi nghĩ lại vẫn lặng lẽ gửi cho Phó Quân Hạo đang dưỡng bệnh ở bệnh viện.
“Sếp, tối nay tôi ăn cơm ở nhà Tô Thiên Bội với Du Giai Ý và Tô Thiên Bội, bữa tối do Du Giai Ý nấu”
Thật ra trước đây Chu Bảo Khiết không phải người bốc đồng như vậy, nhưng cô ấy cũng không biết vì sao tự dưng mình lại muốn gửi bức ảnh này cho sếp.
Có lẽ cô ấy chắc chắn rằng sếp cũng nhớ những món ăn ngon của Du Giai Ý giống như mình.
Trước đây Du Giai Ý luôn mang bữa trưa đến cho Phó Quân Hạo, lần nào cô cũng nấu thêm hai phần cho Chu Bảo Khiết và Chu Dật Hoàng nên cô ấy cũng biết Du Giai Ý nấu ăn rất ngon.
Sau khi Phó Quân Hạo ở bệnh viện nhận được bức ảnh mà Chu Bảo Khiết gửi, anh lập tức cảm thấy đói bụng.
Anh cũng muốn nếm thử tay nghề của cô, đặc biệt là khi ốm không muốn ăn bất cứ món gì, anh càng nhớ tay nghề nấu nướng của cô hơn.
Mấy năm qua dưới sự chăm sóc của cô, anh toàn được ăn món ngon, ăn uống rất ngon miệng, cũng chưa bao giờ bị đau bao tử.
Đang lúc suy nghĩ thì Chu Bảo Khiết lại gửi tin nhắn tới: “Sếp, Tô Thiên Bội vừa bảo tổng giám đốc Chung có ý kia với Du Giai Ý? Tôi không phát hiện luôn đấy.
Phó Quân Hạo chưa kịp trả lời thì Chu Bảo Khiết đã gửi tiếp: “Sếp, tổng giám đốc Chung cũng vừa mới đến, bây giờ chúng tôi đang ăn cùng nhau, không ngờ tổng giám đốc Chung và Tô Thiên Bội lại ở chung khu biệt thự.”
Nhưng Chung Bảo Nam cũng tới ăn chực là sao đây?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất