Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Du Giai Ý nổi trận lôi đình, tức đến mức chảy cả nước mắt. 

Chu Tuấn Hải vừa thấy cô khóc, lập tức vung nắm đấm về phía phó đạo diễn tiếp. 

Du Giai Ý khóc lóc ngăn cậu ta lại: “Đừng đánh nữa... 

Cô vẫn còn lý trí, làm ầm làm ĩ như thế này, quản lý nhà hàng cũng chạy tới đây rồi, còn đánh tiếp thì Chu Tuấn Hải không giữ được hình tượng mất. 

Cô cố gắng Chu Tuấn Hải, lúc này cậu ta mới dừng lại đứng dậy khỏi người phó đạo diễn. 

Phó đạo diễn kia bị đánh cho mặt mày bầm tím sưng húp máu mũi chảy đầm đìa, Thôi Thành Bắc cầm lấy một bịch giấy đưa cho ông ta để ông ta lau máu 

mũi. 

Ông ta trốn đằng sau người Thôi Thành Bắc vừa che mũi vừa căm tức chửi rằng: “Chu Tuấn Hải! Cậu muốn tìm đường chết thì tôi thành toàn cho cậu, cậu cứ đợi đấy cho tôi!” 

“Ông còn dám đe dọa tôi à?” Chu Tuấn Hải nói rồi lại tiến lên trước, quản lý nhà hàng ở bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Bình tĩnh bình tĩnh! Mọi người đều bình tĩnh lại đi.” 

Nhà hàng này ở bên cạnh thành phố diện ảnh, cho nên quản lý nhà hàng đều quen cả Chu Tuấn Hảivà đám người Thôi Thành Bắc, cũng là người biết xem xét tình hình chung, lập tức đóng cửa phòng riêng lại, để nhân viên phục vụ và khách khứa có ý đồ vây xem ở bên ngoài đều bị ngăn cách. 

“Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!” Phó đạo diễn kia tức điên người kêu ầm lên. 

Du Giai Ý hơi hoảng sợ, Chu Tuấn Hải là người mới lưu lượng đang hot, một khi báo cảnh sát làm ầm ĩ chuyện này thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Chu Tuấn Hải. 

Chu Tuấn Hải thì lại chẳng sợ chút nào, hung hăng trừng phó đạo diễn kia: “Có giỏi thì ông cứ báo đi, loại dê xồm không tôn trọng phụ nữ như ông, tôi còn ngại đánh ông nhẹ tay đấy. 

Chu Tuấn Hải nói rồi lại muốn tiến lên đánh tiếp, phó đạo diễn kia vội vàng trốn ra đằng sau Thôi Thành Bắc. 

Lúc đầu Du Giai Ý tức đến bật khóc xong giờ đã bình tĩnh lại, cô kéo Chu Tuấn Hải hỏi Thôi Thành Bắc và phó đạo diễn kia: “Là Thẩm An Ngưng bảo các ông làm như vậy à?” 

Thôi Thành Bắc còn chưa nói gì, phó đạo diễn kia đã huênh hoang quát lên: “Đúng đấy, sao nào? Sợ rồi à? Sợ rồi thì mau xin lỗi tôi đi!” 

Chu Tuấn Hải đáp lại ông ta một câu: “Nằm mơ!” 

Phó đạo diễn kia cắn răng đe dọa: “Chu Tuấn Hải, không phải cậu không biết Thẩm An Ngưng và Phó Quân Hạo có quan hệ gì chứ? Cô ấy sắp gả vào nhà họ Phó trở thành mợ chủ nhà họ Phó rồi, cậu có tin Phó Quân Hạo sẽ phong sát cậu không!” 

“Thẩm An Ngưng mới thổi gió bên tai thôi là Du Giai Ý đã bị yêu cầu sửa kịch bản rồi. Nghĩ chút thôi là biết ngay cô ấy muốn bảo Phó Quân Hạo phong sát cậu cũng chỉ là chuyện nhỏ.” 

Chu Tuấn Hải nhìn sang Du Giai Ý với vẻ không dám tin: “Ông ta nói thật à?” 

Chu Tuấn Hải không hề biết Du Giai Ý trải qua sóng gió sửa kịch bản, còn tưởng rằng tiến triển công việc bên cô rất thuận lợi. 

Cậu ta càng không biết Phó Quân Hạo hoang đường đến mức độ này, chuyện công việc mà còn để mặc cho Thẩm An Ngưng làm điều sai trái. 

Du Giai Ý không hề trả lời câu hỏi của Chu Tuấn Hải, mà cô cũng không muốn trả lời. 

Cho dù Phó Quân Hạo yêu cầu cô sửa kịch bản xuất phát từ mục đích gì, thì cô cũng đã sửa rồi. 

Cô kéo lấy Chu Tuấn Hải rồi nói: “Chúng ta đi thôi. 

“Đi á?” Phó giám đốc kia bùng nổ: "Thằng ranh họ Chu kia đánh tôi thành ra như thế này, mấy người còn muốn đi ư?" 

Du Giai Ý cười lạnh nói: “Nếu như ông không động tay động chân với tôi trước thì sao lại bị đánh được?” 

Cho dù như thế nào thì Du Giai Ý đều đứng về phía Chu Tuấn Hải, cho dù ra tay đánh người là không đúng. 

Phó đạo diễn kia nhìn dáng vẻ bảo vệ lẫn nhau giữa hai người, khuôn mặt sưng một nửa hỏi: “Quan hệ giữa hai người là gì?” 

Chu Tuấn Hải khinh bỉ một tiếng: “Ông quản lý được à?” 

Phó đạo diễn kia lập tức cười khinh bỉ: “Chà, biên dịch Du, nhìn không ra đấy, cô còn có bản lĩnh mê hoặc người khác như vậy cơ à, chàng trai trẻ tuổi như vậy mà cô cũng quyến rũ được.” 

“Giả vờ trong trắng thanh cao lắm, hóa ra sau lưng cũng là cái loại lăng loàn cả thôi.” 

Phó đạo diễn kia vừa dứt lời, Du Giai Ý đã tức đến mức toàn thân run rẩy. 

Chu Tuấn Hải hất luôn bàn tay đang kéo lấy cậu ta của cô ra, hung hăng bung nắm đấm đánh tiếp. 

Khó khăn lắm quản lý nhà hàng với Thôi Thành Bắc mới kéo Chu Tuấn Hải ra được lần nữa, phó đạo diễn kia phun máu ra quát: “Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!” 

Cuối cùng, sau khi cảnh sát tới đưa mấy người tới cục cảnh sát thì chuyện này mới kết thúc. 

Quản lý nhà hàng cũng coi như khôn ngoan, đuổi mọi người trong nhà hàng đi trước, nhưng cũng không dám đảm bảo rằng không có ai nhìn thấy hoặc là nghe thấy thậm chí quay được video Chu Tuấn Hải đánh người. 

Chuyện này kinh động đến cả Chung Bảo Nam, cũng kinh động tới cấp cao của công ty Chu Tuấn Hải. 

Bên phía Phó Quân Hạo cũng biết, là Tô Thiên Bội gọi điện tìm. 

Tô Thiên Bội buột miệng mắng mỏ trong điện thoại: “Phó Quân Hạo, con mẹ nhà anh!” 

“Bà mẹ nó, đã ly hôn rồi anh còn không buông tha Du Giai Ý nữa, quản lý cho tốt bông trà xanh tâm cơ bạch liên hoa kia của anh đi, còn ức hiếp Du Giai Ý như vậy nữa là bà đây liều mạng với mấy người luôn!” 

Tự dưng Phó Quân Hạo bị chửi một trận, đương nhiên giọng điệu cũng rất khó chịu: “Chuyện gì vậy?” 

“Chuyện gì vậy? Tự anh đi hỏi đồ đê tiện Thẩm An Ngưng kia đi!” Tô Thiên Bội quát một câu này xong liền cúp máy. 

Phó Quân Hạo nhíu mày gọi Chu Dật Hoàng đi vào, bảo anh ta điều tra xem chuyện gì đang xảy ra. 

Tô Thiên Bội tức đến như vậy, chắc chắn là Du Giai Ý xảy ra chuyện gì đó. 

Chẳng mấy chốc Chu Dật Hoàng đã đi vào báo cáo với sắc mặt nặng nề: “Thôi Thành Bắc và cấp dưới của ông ta là phó đạo diễn hẹn Du Giai Ý ăn cơm, nói là thảo luận kịch bản, cuối cùng phó đạo diễn kia động tay động chân, bị Chu Tuấn Hải đánh, ầm ĩ tới tận cục cảnh sát.” 

“Giữa ban ngày ban mặt mà lại động tay động chân với Du Giai Ý?” Phó Quân Hạo vừa nghe xong lời miêu tả của Chu Dật Hoàng, lửa giận lập tức xông lên tận 

óc. 

Là đàn ông, còn là một người đàn ông thường xuyên tham gia đủ cuộc xã giao, Phó Quân Hạo biết rõ đúng thật là có những tên đàn ông thích động tay động chân với phụ nữ, lợi dụng sàm sỡ họ. 

Đa số lúc anh đều lựa chọn phớt lờ, nhưng nghĩ tới chuyện này xảy ra với Du Giai Ý, anh còn lên cơn muốn chặt tay phó đạo diễn kia. 

Còn cả lần trước Thôi Thành Bắc định sờ eo của Du Giai Ý nữa, anh cũng không thể chịu đựng được. Nếu không cũng sẽ không bảo Chu Bảo Khiết liên lạc với đạo diễn khác để đổi người. 

Chu Dật Hoàng gật đầu đáp lại, sau đó lại do dự nói: “Nghe nói phó đạo diễn kia hét lên là Thẩm An Ngưng xui khiến ông ta làm như vậy, mục đích là muốn đuổi Du Giai Ý ra khỏi dự án này.” 

Sắc mặt Phó Quân Hạo muốn âm trầm bao nhiêu thì âm trầm bấy nhiêu. 

Chu Dật Hoàng ở bên cạnh kịp thời đề xuất: “Bây giờ chúng ta có cần đè chuyện này xuống trước không? Dù sao thì làm ầm ĩ cũng không tốt cho Chu Tuấn Hải, cậu ta cũng vì Du Giai Ý nên mới dính phải chuyện như thế này.” 

Nếu như Chu Tuấn Hải xảy ra chuyện, chắc chắn Du Giai Ý sẽ cảm thấy hổ thẹn tự trách. 

Sếp của bọn họ bảo vệ Chu Tuấn Hải cũng đồng nghĩa khiến Du Giai Ý được yên lòng. 

Chu Dật Hoàng cảm thấy sếp của bọn họ cần sự yên lòng này của Du Giai Ý, cho nên mới to gan đề nghị như vậy. 

Đương nhiên Phó Quân Hạo biết ý định trong lời đề nghị này của Chu Dật Hoàng, liền ra lệnh không chút do dự: “Dùng tất cả quan hệ, đè chuyện này xuống, không được để lộ ra một chút tin đồn nào. 

Anh ra lệnh xong thì lại nói: “Gọi Chu Bảo Khiết tới cục cảnh sát với tôi một chuyến” 

Anh nói xong thì đứng dậy cầm chìa khóa xe rời đi, Chu Bảo Khiết đi theo anh cùng ngồi vào trong xe. 

eyJpdiI6IndFNnlyNEJpWG4rbmVYNHIrTENsaGc9PSIsInZhbHVlIjoiKzdYZHpkTXNzMVBkRG96ditkKzBtdzdOS1dVODBYQW9ZbGFicG9Pa1RkWTFoZXNsb2JvYW5qNUc5emZkUWFsVjI2UEpiY3hIMmordzd1RmJ5OUkwMWQ4NHk5aExPMXViNndINitKQVhyRUszbmJqaVJPMWl6QmdRT09EM1p1bW13XC8xZHBRdHFmZVFvQmhmeGZcLzlyaEZiYTl1TXYxblB1NkFVZ3lBQTNEdGJsRkpIeXVuN0tBeUFtYlpza3Fnb3ZFSUc2RHkrZWErbFZtSVpTZVdZbVlWVnY4emhWOEZkR3pnZnNXdE14R2Z0cTJIVkJwK1ZXbXVaenVBK2JyXC9seSt3R3ZGZGFxN3YxZkpxaUpqa2xJOUUyNk04ZHpNSE5laGlvR0I5eTlXN1h3ekQ1N1Z1YVhZNURCNFo4MlA0Mys2czBGUWxuaXFDRG1YcENJbGxlNTRmU24xYmxRTG9CV2RQYWQzZ3ZmZjlyRFFBZ0hGR2NmbFhwWjVDS2d2RTllSytKbHBJRmg5SkZ0UFlLXC90UnNqOXc9PSIsIm1hYyI6IjM1YjMyYWI2NGZiYWFiMGE3ZTVlMTUwZjcxYWZhMDEwZmViZTkxOTQ1OWI0NDM2OWFkYTk2ODQ0OWZkMzVkZTQifQ==
eyJpdiI6Im9HR0NnVXVKZ0xKUXV1Q0R2cGJkekE9PSIsInZhbHVlIjoiaVhWOEk3d21jUDVUMzVpc2g4aVwvOHZjNzBZVnVZaVdIVzBrRUVQYjFnTllWa2JRT0hJWStlZE1Xd0VzcTBqUHZQQ2VVKzJ6am5LdVBQWDZBYVJoaEZhd2p2ZjBHTWk2NThGaW1TeFhCWHJXWUdRV0w1MXc5aEF5S01UXC95WW12SG1zcHFWcDVySExYXC9yK25ZUTZ5OHVvME9pbU1YTkdaczF5RmRMdDFaZnBFXC9PbUVDZys2SitDaytMb1Q1NVwvV1wvVjRsZ3phXC9OZTNDNjZiK0VKNmpsRUkra2ZRMjNqZjJ6UjI1QWdpWkxOQ0tReko0TDVuOVFyalF2XC9XaFVySlc3U054TFk0NG9EcGFhWHl2MENvTWNGRG5wTDVCUFdvRVwvTWtpVVlXVFNZNDBOU2NwM0dxUnVZYlFwTnEwK3RsUGUxNGhnY3JmbzF4SytUejZXUU9VSnA5Sko5TnArVFlXU2NNSk5MZTl0V0pwdWtiNks0Y0M5Q3dNSVphS3NxNW5uYitVYVZNcjRIWXlNRXdmNDhRbkZoRWlHdFdJcU9VMWN2dmkyc1wvMEhQUUE9IiwibWFjIjoiOTM2MDc4MGU4NDBkMThjZDM5NDMwZGIwN2ExMmJmMTQ4MjQzMjQ4MzRlNzgxZTI5MzU1NTk4OGQ2ODUzNDY0MyJ9

Hoặc nên nói là, không dám đối mặt với Du Giai Ý luôn lạnh lùng nhìn anh.

Ads
';
Advertisement