Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Trên đường tới cục cảnh sát, Phó Quân Hạo bảo Chu Bảo Khiết gọi điện thoại cho Thẩm An Ngưng, bảo Thẩm An Ngưng tới cục cảnh sát một chuyến. 

Thẩm An Ngưng ở đầu bên kia điện thoại rất kinh ngạc cùng khó hiểu: “Quân Hạo bảo tôi tới cục cảnh sát ư? Vì sao? Xảy ra chuyện gì vậy?” 

Chu Bảo Khiết trả lời đâu ra đấy: “Xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết, đây là lệnh của tổng giám đốc Phó, cô cứ qua đó là được ạ. 

“Ồ, được rồi.” Thẩm An Ngưng miễn cưỡng cúp máy. 

Tuy rằng Thẩm An Ngưng giả vờ rất vô tội, nhưng tự dưng Chu Bảo Khiết lại tin rằng chuyện này là Thẩm An Ngưng xui khiến. 

Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết tới cục cảnh sát trước, Phó Quân Hạo vừa mới bước vào phòng họp của cục cảnh sát thì đã nhìn thấy Du Giai Ý cụp mắt ngồi bên cạnh. 

Chiếc áo cardigan rộng thùng thình che lại người cô lại, trông cô rất nhỏ bẻ mảnh khảnh, khiến người ta phải thương tiếc. 

Vành mắt đầu mũi đều đỏ bừng, vừa nhìn liền biết là đã khóc. 

Sắc mặt cũng rất khó coi, Phó Quân Hạo nhìn một cái là biết được suy nghĩ trong lòng cô, lúc này chắc chắn cô đang buồn bã vì làm liên lụy tới Chu Tuấn Hải. 

Nhớ tới mình đã dặn đè chuyện này xuống, cuối cùng trong lòng anh cũng thoải mái hơn một chút. 

Nếu như đã không gánh được hậu quả khi gây chuyện thì đừng gặp chuyện là đi tìm người đàn ông khác giúp đỡ, bây giờ chẳng phải vẫn cần anh giải quyết 

chuyện sau đó cho cô sao. 

Chu Tuấn Hải đang bị người đại diện của cậu ta gọi sang một bên để dạy cho một bài học, nhìn thấy cậu trai có vẻ mặt không phục kia, Phó Quân Hạo lập tức phát cáu. 

Cái gọi là tuổi trẻ bồng bột chính là để chỉ mấy người như bọn họ đấy. 

Mới hai mươi tuổi đầu mà muốn theo đuổi phụ nữ, bảo vệ phụ nữ? 

Đợi cậu ta học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân như thế nào đã rồi hẵng tính. 

“Du Giai Ý, cô vẫn ổn chứ?” Chu Bảo Khiết đi tới quan tâm Du Giai Ý. 

Lúc Du Giai Ý ngước mắt lên, Phó Quân Hạo đã thu lại tầm mắt đặt trên người cô, nhìn sang Thôi Thành Bắc và phó đạo diễn ở bên cạnh kia. 

Tự dưng sau lưng Thôi Thành Bắc lạnh lẽo, gian nan nở một nụ cười với anh. 

Phải công nhận phó đạo diễn kia đúng là không có chút đầu óc nào, nhìn thấy Phó Quân Hạo xong đã lập tức kêu lên: “Tổng giám đốc Phó, anh phải làm chủ cho tôi, cái tên Chu Tuấn Hải này đánh tôi thành ra như thế này, đều là do Du Giai Ý giở trò, Du Giai Ý phải cút khỏi đoàn phim, nếu không thì tôi không thể làm việc chung với cô ta được. 

Phó đạo diễn kia chắc chắn rằng Thẩm An Ngưng đã bắt thóp được Phó Quân Hạo rồi, cho nên nói ra mục đích của mình ngay lập tức. 

Chỉ cần đuổi được Du Giai Ý đi lấy lòng Thẩm An Ngưng, dựa vào Phó Thị, chắc chắn sau này bọn họ có thể thoải mái tung hành trong giới điện ảnh. 

Nhưng không ngờ rằng Phó Quân Hạo lại sầm mặt quát ông ta một câu: “Cút!” 

Phó đạo diễn kia sững sờ. 

Thế này là sao vậy? Thẩm An Ngưng không nói giúp ông ta trước mặt Phó Quân Hạo sao? 

“Không phải, tổng giám đốc Phó..” Phó đạo diễn kia vẫn còn muốn nói thêm gì nữa, Thôi Thành Bắc đã vội vàng ngăn ông ta lại. 

Rất rõ ràng là cảm xúc của Phó Quân Hạo không ổn, ban nãy bọn họ đã gọi điện cho Thẩm An Ngưng rồi, vẫn nên đợi Thẩm An Ngưng tới rồi tính. 

Du Giai Ý khẽ nói với Chu Bảo Khiết tới quan tâm cô: “Tôi vẫn ổn. 

Cô lại nhìn Chu Tuấn Hải đang bị người đại diện trách mắng. giọng nói hơi nghẹn ngào: “Chỉ là hơi khó chịu thôi, sợ là có thể sẽ liên lụy tới Chu Tuấn Hải” 

Du Giai Ý thực sự không ngờ rằng Chu Tuấn Hải sẽ đánh người, nếu như sớm biết sẽ như vậy, cô chắc chắn sẽ không để Chu Tuấn Hải giải vây giúp cô. Chu Bảo Khiết vội vàng nói: “Tổng giám đốc Phó đã ra tay rồi, cho người đè hết chuyện này xuống, không ảnh hưởng tới Chu Tuấn Hải đâu, cô yên tâm đi. 

Chu Bảo Khiết nghĩ thầm may mà tổng giám đốc Phó của bọn họ ra tay, quả nhiên Du Giai Ý bắt đầu áy náy tự trách thật rồi này. 

Du Giai Ý nghe thấy vậy thì sững sờ, sau đó nói giễu cợt: “Tổng giám đốc Phó của các cô cũng hết lòng hết dạ thật, bảo vệ Thẩm An Ngưng hết chức trách, dọn tàn cuộc cho Thẩm An Ngưng luôn” 

Chu Bảo Khiết: “... 

Tổng giám đốc Phó của bọn họ làm như vậy không phải là để làm giảm cảm giác áy náy có lỗi với Chu Tuấn Hải trong lòng cô sao? 

Phó Quân Hạo vừa mới bước tới đã nghe thấy Du Giai Ý nói rằng anh đè chuyện này xuống là vì anh bảo vệ cho Thẩm An Ngưng, anh không thở nổi, suýt chút 

nữa thì tức chết. 

Nhưng cũng không thể trách Du Giai Ý nghĩ Phó Quân Hạo như vậy. Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng bây giờ là vợ chồng một thể, hình tượng của Thẩm An Ngưng liên quan tới hình tượng của Phó Quân Hạo và Phó Thị, nếu như chuyện này thực sự ầm ĩ lên, không tốt cho hình tượng của Chu Tuấn Hải, Thẩm An Ngưng làm kẻ đứng sau bị lôi ra thì cũng không đẹp mặt gì. 

Du Giai Ý có thể cảm nhận được ánh mắt nổi nóng của Phó Quân Hạo đang nhìn về phía cô, cô cố ý cụp mắt xuống không nhìn anh. 

Cô biết, chắc chắn anh chán ghét cô lắm rồi, nếu như không phải tại cô, vợ sắp cưới của anh cũng không xấu mặt như vậy. 

Anh ra tay đè chuyện này xuống, tuy là giúp được Chu Tuấn Hải, nhưng chủ yếu là anh muốn bảo vệ Thẩm An Ngưng. Cho nên, cô sẽ không nói tiếng cảm ơn nào với anh cả. 

Chẳng mấy chốc Thẩm An Ngưng đã tới, cô ta mặc váy liền tươm tất, mái tóc dài xõa trên vai vừa nhẹ nhàng vừa tao nhã. 

Cô ta vừa tới đã giơ tay lên khoác nhẹ cánh tay của Phó Quân Hạo: “Quân Hạo, xảy ra chuyện gì vậy?” 

Vẻ mặt Thẩm An Ngưng vừa hoang mang vừa vô tội, Phó Quân Hạo cụp mắt lặng lẽ nhìn cô ta, đồng thời cũng rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ta. 

“Cô Thẩm, cô mau nói với tổng giám đốc Phó giúp chúng tôi đi” Phó đạo diễn ở bên cạnh kia nôn nóng hét lên. 

Thẩm An Ngưng thầm cắn răng, sau đó quay đầu trừng phó đạo diễn kia: “Tôi nói giúp các ông cái gì? Tôi thân với các ông lắm à?” 

Lúc này Thẩm An Ngưng thấy mừng vì mình là một diễn viên, lúc diễn trông rất chân thật. 

Cô ta cũng không muốn diễn kịch, nhưng nếu không diễn thì lẽ nào cô ta lại phải thừa nhận trước mặt nhiều người như thế này chắc? 

Lúc Thẩm An Ngưng lên kế hoạch chuyện này, cô ta không ngờ rằng Chu Tuấn Hải sẽ giải vây cho Du Giai Ý, cũng không ngờ rằng Chu Tuấn Hải sẽ đánh người vì Du Giai Ý. 

Bây giờ chuyện ầm lên cả rồi, đương nhiên cô ta phải tách mình ra ngay lập tức. 

Phó Quân Hạo nhìn Thẩm An Ngưng rồi nói từng câu từng chữ: “Ông ta nói em xui khiến ông ta quấy rối Du Giai Ý, muốn đuổi Du Giai Ý ra khỏi dự án này. 

Thẩm An Ngưng tức đến mức đầu vai run rẩy: “Đúng là ăn nói lung tung!” 

“Em không hề quen biết bọn họ, sao bọn họ có thể nói em như vậy chứ?” Sau khi Thẩm An Ngưng nói xong liền tủi thân chảy nước mắt. 

Nhân lúc lau nước mắt, cô ta cụp mắt xuống né tránh ánh mắt của Phó Quân Hạo, anh quá dọa người, đôi mắt kia như có thể nhìn thấu được tất cả vậy. 

“Cô Thẩm, cô... Phó đạo diễn kia không ngờ Thẩm An Ngưng lại nhất quyết không thừa nhận xui khiến bọn họ, nhất thời cũng bực bội muốn chết. 

Thôi Thành Bắc ra sức kéo ông ta, ra hiệu ông ta mau câm miệng. 

Bản thân Phó Quân Hạo mang khí thế mạnh mẽ trong việc kiểm soát tình hình chung, anh đứng giữa phòng họp, đánh mắt nhìn những người trong cuộc ở đây, cuối cùng trầm giọng hỏi: “Chuyện này mọi người muốn giải quyết như thế nào?” 

Du Giai Ý và Chu Tuấn Hải không nói gì, phó đạo diễn kia hét một câu: “Tôi muốn Chu Tuấn Hải xin lỗi tôi!” 

Đánh ông ta thành thế này rồi, không thể mặc kệ như vậy được. 

Chu Tuấn Hải không quan tâm người đại diện phản đối, căm hận nói một câu: “Không có chuyện đó đâu!” 

Phó Quân Hạo không quan tâm tới hai người bọn họ, ngước mắt nhìn Du Giai Ý ở đằng xa rồi lạnh nhạt hỏi: “Cô Du, cô muốn giải quyết như thế nào?” 

“Chỉ cần không liên lụy tới Chu Tuấn Hải, tôi thế nào cũng được, tôi có thể xin lỗi bọn họ.” Lúc này Du Giai Ý chỉ muốn mau chóng kết thúc chuyện này, chỉ muốn Chu Tuấn Hải có thể an toàn qua chuyện. 

Không quan tâm có phải phó đạo diễn kia quấy rối cô trước hay không, cô đều có thể xin lỗi, cũng có thể không truy cứu. 

Hết cách rồi, ai bảo chỗ dựa đằng sau bọn họ là Thẩm An Ngưng và Phó Quân Hạo chứ. 

eyJpdiI6IkNocXhIdDNaZkVCNmdoM3J1UXZKbkE9PSIsInZhbHVlIjoiSjNadVwvRXBcL1VcL0pUUlRcL2xXRlp2SFg2ZDA4YTBiNkRZcTB2dG41WGI2UnVLVmpjMFwvTlwvaGExclhkWmhSaFBReWJTMkx2c0dTZVwvaVBydXY4MGthSzN1TmFiVzI3M253bDlVVU9lZjczdEVsRnIxYkIxdHJBbVlPVjg1S2YyUU4wMlwvRUJYaElWbHNRUHkrY0tpa2ZySHlIc2RabzNhTU1TUHRiMnNIVkZtZVwvWDJoaGV4UlwvRlIxZHI2dDlZY0ZsVHRxOStmT3ljMG5UNjJmcGRCVk12eVE9PSIsIm1hYyI6IjkyYzU3YjY1NTQ4OThjMGViNzc2YWM5ZTExMTc1ZDg1OWNkOWZmMDNkMWU1OWIwZDk5OWI5ZGU1YzUyYmRjMGYifQ==
eyJpdiI6ImlkMHJnUk1cL3l0YmNxaVVcLzhiaEx5Zz09IiwidmFsdWUiOiIyTmM2eXZ1eFExbitmdXFUd3ZLczVwME5cL0Z0amlKdEIzU2IwdUs3UGM0ckdHZWd5bTBGbEpZR1k3MSs3VkpveWZteUw5YUx5WFRzY2VRVFNDWHRIbmc4YXhLdUVJY2FJb0NaTFk1clpZaWIraXpOQmFcL0F6WWJpc1I0WGg0Z01rRERWSDJOOXhaQ2gzemhPbWFZdll4SFZWcWtRcXl3RGlSK0VwXC9GV3FDUStNQUFuOFNLQ05iM0FtNTZwOW15bThKRHN3OEtuclJxcjVWTHpSUmh0MUJObmluMkxHWXB0SnBmQmxGaGkyRHQxN3hGdlZ0cXRjNXJOcXJieTlUeXRadko5cHptYng4cjQ2a1lkYlprUENiVU0xRG5NNHNPcUdCa1JBcEZNMHJ3MytYV1hrK3pXeUxySHJFWHZFQThHTnhxcjJ6VHNvUUNTMitIRit2R2dvTklSUldWSXBHY1MyU0pTYWRmbFwvNmxHRk5xamEzXC95dEVLdjM5d05YT2dXMWJXcmxnRVJzM243VzU3Yzc2aTZxQndoZlZQNCtYN1wvdE9Na2h4ZWVjeGcrbVYwWkNaend3Z0dsZ3R0Uk9oV0c5bmJJd0lDY2VybFVHaGxiWlNRVG5hbTgraE1VNlVHeFYxczYwSFVBVFN0anBCRWw0Rk0rK1U3eU9kUVlLYUptV3lFN2VNVUw1bUl3KzlSVmRnWUFvQk0rNm5FenlLellBa2FOamkxdExseXkzMktuOWhVZVFpVm1SUHBTUjF5cytOczd2elpXUFhOSTdmV3RQdjA4NUFnPT0iLCJtYWMiOiI2ZTRmODJkZjk1ZWJjNDc5MTZkYWFkMmI3MmJlOTU5YmUxZDQ0ZjEwOWU1Njg0NTY5ZDcyOThhNDIxM2YyOTA2In0=

Phó đạo diễn kia: “...”

Ads
';
Advertisement