Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Du Giai Ý không để ý đến gương mặt biến sắc của Phó Quân Hạo, cũng không muốn trao đổi nhiều với anh, nên chỉ chào hỏi một câu liền nói luôn: “Tôi đi trước đây.” 

Coi Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết như đối tác bình thường nhất. 

Tới khi Du Giai Ý rời khỏi, Tô Thiên Bội nhìn chằm chằm Phó Quân Hạo nói: “Tổng giám đốc Phó, không phải anh toàn quyền giao dự án này cho trợ lý Chu rồi à? Sao lần nào cũng cần ra mặt thế?” 

Chu Bảo Khiết trả lời thay Phó Quân Hạo: “Lần này thay đổi đạo diễn là chuyện lớn nên tổng giám đốc Phó đặc biệt tới để chủ trì buổi họp. 

Tô Thiên Bội cười ha hả: “Chỉ e có mấy người có ý đồ khác thôi. Coi chừng không duyên phận thì dù ngay trước mắt cũng không nắm tay nổi đâu. 

Tô Thiên Bội nói xong liền dẫm giày cao gót nghênh ngang mà đi, Phó Quân Hạo cũng bị lời này của Tô Thiên Bội chọc tức đến bật cười. 

Anh còn nhớ rõ, ngày đầu tiên Du Giai Ý về nước, bọn họ gặp nhau ở Chung Đỉnh, khi ấy anh châm chọc Tô Thiên Bội một câu có duyên rồi thì dù nghìn dặm xa vẫn còn có thể gặp lại, không ngờ hôm nay Tô Thiên Bội cho anh một câu không duyên phận thì dù ngay trước mắt cũng không nắm tay nổi. 

Cũng không biết một người đâu đâu cũng khịa người ta như Tô Thiên Bội sao có thể trở thành bạn tốt với cô nàng không tranh không đoạt Du Giai Ý. 

Khi Du Giai Ý vào phòng họp thì Chung Bảo Nam đã có mặt, đang cúi đầu đọc tài liệu. 

Chung Bảo Nam từng là thần tượng, giá trị nhan sắc không chê vào đâu được, có thể nói là 360 độ không góc chết, dù chụp góc nào cũng không thành vấn đề. 

Chẳng qua, có thể là vì xuất thân từ thần tượng nên khí thế của anh ta nho nhã hơn Phó Quân Hạo nhiều. 

Dù gì Phó Quân Hạo cũng xuất thân thế gia thương giới, từ nhỏ đã được giới kinh doanh mưa dầm thấm đất, cả người đều tản ra khí thế tàn nhẫn làm người 

khiếp sợ, thêm cả vẻ lạnh lùng cự người ngàn dặm nữa. 

Bây giờ Du Giai Ý cảm thấy vẫn là đàn ông ấm áp như gió xuân kiểu Chung Bảo Nam mới làm người ta thoải mái. Cũng không biết năm đó cô chập sợi thần kinh nào mới thích tuýp người sống chở gần như Phó Quân Hạo. 

Tuổi trẻ có mấy ai không vì yêu mà mụ đầu chứ? 

Hiện tại lạc đường biết quay đầu cũng không muộn. 

Thấy cô đi vào, ban đầu Chung Bảo Nam kinh ngạc, sau đó liền khen cô không tiếc lời: “Hôm nay đẹp lắm.” 

“Cảm ơn” Du Giai Ý thấy hơi ngượng, sau khi ngồi xuống cạnh Chung Bảo Nam mới hỏi: “Tổng giám đốc Chung, sao tự nhiên anh lại quyết định làm đạo diễn bộ phim này?” 

Chung Bảo Nam nở nụ cười: “Thay vì để người khác chỉ đạo dẫn tới sự cố, làm chậm trễ tiến độ, còn không bằng đích thân tôi ra trận.” 

“Nhưng công việc đạo diễn vất vả lắm, vậy không phải anh sẽ càng bận hơn à?” Trong lòng Du Giai Ý hơi áy náy. 

Nếu không phải cô gây ra việc này, Chung Bảo Nam chỉ cần làm ông chủ chỉ đạo mọi chuyện là được, không cần đảm nhận công việc đạo diễn vừa bận vừa mệt này. 

Đương nhiên là Chung Bảo Nam nhìn ra được tâm tư của cô, dịu dàng nói: “Không sao, đằng nào tôi cũng muốn nếm thử lĩnh vực đạo diễn này.” 

Dù sao... Bạn hợp tác của anh ta sắp về rồi, sau đó anh ta có thể chuyển công việc của công ty cho bạn hợp tác xử lý. 

Du Giai Ý vẫn nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Chung, đều do tôi gây chuyện... 

Chung Bảo Nam dịu giọng trấn an: “Không liên quan tới cô, đừng nghĩ ngợi lung tung.” 

Lúc Phó Quân Hạo vào phòng họp thì vừa hay thấy cảnh Chung Bảo Nam cụp mắt dịu dàng trấn an Du Giai Ý. 

Phó Quân Hạo sa sầm mặt mày liếc Chung Bảo Nam một cái, đám người Thôi Thành Bắc không phải loại tốt lành, mà Chung Bảo Nam cũng chẳng tốt được đến đâu. 

Phó Quân Hạo thấy hơi hối hận vì đồng ý cho Chung Bảo Nam đảm nhiệm đạo diễn, làm vậy chẳng phải đang cho Chung Bảo Nam tạo cơ hội gần quan được ban lộc à? 

Buổi họp bắt đầu, Phó Quân Hạo ngồi ở vị trí chính, chỗ này chỉ cần vừa nhấc mắt là thấy được cần cổ thon dài trắng nõn của Du Giai Ý, cả vành tai tinh tế như ngọc nữa. 

Cổ họng anh chợt khô khốc, anh dời mắt đi, cầm chai nước khoáng trước mặt lên, mở ra uống vài ngụm. 

Di động đặt trên mặt bàn hơi rung lên, anh liếc mắt nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Dịch Thần Hạo. 

Không nói gì cả, chỉ có icon ba cái đầu chó. 

Dịch Thần Hạo gửi icon này rõ ràng là chế nhạo anh quấy rầy buổi xem mắt của Du Giai Ý. 

Phó Quân Hạo mặc kệ đối phương, Dịch Thần Hạo đường đường là một tên đàn ông mà suốt ngày hóng chuyện buôn dưa, thú vị lắm đấy à? 

Hơn nữa, anh cố ý quấy rầy hồi nào? 

‘Dung Phi truyện đổi đạo diễn là chuyện lớn, đương nhiên phải họp khẩn. 

Sau khi thảo luận chuyện đạo diễn thì lại bắt đầu thảo luận tuyển chọn nam chính. 

Thật ra trong lòng Du Giai Ý đã có lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí nam chính rồi, mấy diễn viên nam mà người khác đề xuất đều không phải người trong lòng cô muốn. 

Phó Quân Hạo nhìn Du Giai Ý, thấy được hình như trong lòng cô có đối tượng được chọn, liền hờ hững hỏi: “Biên kịch thấy thế nào? Có người thích hợp rồi à?” 

Du Giai Ý đón tầm mắt của anh, nói chi tiết: “Tôi cảm thấy thầy Dung Đàm Tuấn rất thích hợp. 

Dung Đàm Tuấn là diễn viên nổi danh có địa vị trong giới ngang với Chung Bảo Nam, là kiểu có bao nhiêu giải thưởng lớn nên lấy thì đều lấy một lần rồi, cấp bậc ảnh để. 

Chẳng qua Dung Đàm Tuấn trẻ hơn một chút, năm nay ba mươi hai. 

Dung Đàm Tuấn cũng khiêm tốn hơn, Chung Bảo Nam vừa công thành danh toại đã lựa chọn thành lập công ty làm sự nghiệp riêng, còn Dung Đàm Tuấn thì lại trở về vườn trường, làm thầy giáo ở học viện điện ảnh. 

Hai năm nay tuy anh ta cũng nhận đóng phim nhưng lượng ít chất cao, nói cách khác, yêu cầu kịch bản rất nghiêm khắc. 

Nghe Du Giai Ý nhắc tới Dung Đàm Tuấn, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, muốn nghe lý do cô chọn Dung Đàm Tuấn. 

Du Giai Ý nói: “Thầy Dung hóa trang cổ trang dung mạo lãng nguyệt, ngọc thụ lâm phong, nhìn thì có vẻ không tranh giành cầu cạnh với đời, nhưng ánh mắt lại dấu diếm vẻ cường thế và bá đạo, rất thích hợp với thiết lập nhân cách của Duệ Vương.” 

Phó Quân Hạo: “... 

Cô vừa mở miệng là tuôn ra một tràng khen người đàn ông khác ngay trước mặt anh. Còn thể thống gì nữa không? 

Đã thế còn dùng cái gì mà dung mạo lãng nguyệt, mẹ kiếp, cao cấp quá rồi đấy. 

Bỗng dưng anh rất muốn biết cô sẽ dùng từ ngữ cao cấp gì để hình dung mình, tốt xấu cô cũng từng thích anh mà? 

“Dung Đàm Tuấn được đấy.” Chung Bảo Nam ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng là ánh mắt của biên kịch vẫn tốt hơn. Mọi người cảm thấy thế nào?” 

Những người khác cũng không có ý kiến gì với ngoại hình và khí chất của Dung Đàm Tuấn, chẳng qua... 

Có một người nói: “Nhưng thầy Dung yêu cầu kịch bản rất cao, dù chúng ta đi mời thì anh ấy có tới không?” 

Chung Bảo Nam nói: “Tôi rất tự tin với kịch bản của chúng ta, chờ xong việc tôi sẽ gặp anh ấy nói chuyện thử xem. 

Chung Bảo Nam lại nhìn về phía Phó Quân Hạo: “Nếu tổng giám đốc Phó gặp được Dung Đàm Tuấn thì phiền anh mở lời giúp nhé.” 

Phó Quân Hạo hừ một tiếng, Du Giai Ý nói gì là Chung Bảo Nam chấp hành cái đấy đúng không? 

Nhưng ngoài miệng anh vẫn đáp: “Tôi cũng không quen biết anh ta đâu, chờ lát nữa gọi biên kịch theo bàn bạc đi, tinh túy của kịch bản vẫn nên để biên kịch đích thân trình bày thì hơn.” 

Du Giai Ý: “. ” 

Cô theo bọn họ cùng đi bàn bạc? 

Thế chẳng phải lại ở cạnh Phó Quân Hạo nữa à? 

Cô thật sự chịu đủ lắm rồi. 

Phó Quân Hạo còn ngại cô bị Thẩm An Ngưng làm hại chưa đủ nữa hả? 

Chung Bảo Nam ở bên cạnh đúng lúc tiếp lời: “Biên kịch vẫn nên tranh thủ viết kịch bản thôi, chuyện khác giao cho chúng ta làm là được. 

eyJpdiI6IkdlNEZuRjVISTdGV1I0VHk4OUwrR0E9PSIsInZhbHVlIjoiQjhTSzNqcG1GeitzdG1pbXpMbUhyREhPYWhOSklFVkFKNFdWQnVBRzN5Y1NnMWVcL2pkZStPRGRab2VkdUMyRytKakVsK1N0cVwvUUpCMHh6V05BQlVmdkszdXZRdVU1WlkzNXIwNE1xMnhTQ0Y2aUtqcVwvQU5hbllhYlIrMThIZXpqUFJDMWlSOEZcL1FnU0lEZDAxSjdaREZlSWU3dnd3bVJ2T2FUSE9aTFFHb2pHcnErOUFTNFRTRVd2VG9IOGFsckVNd1JMQ0t4WE1ZQ2xuUEd2Q002d29STXpoUVBadUk0R0VPdlNSSm1NdSs0SVBFTjdRV1lvanRcL0ZaSW1QeWkxMWJXK3FhQ2NXemFNdjNGMFdcL08wUENUSVwvTnF6RlBVUitXVWFnUUxWeUczU0x4bm5jUHI2N1FzcUZiSDU0MHVGaXArUlQ3K2QzdVNUOXFQaHN0eDFEU1R4OHExZk9KWmJNN2RZOVNjdEJoQ1pIR1pBUGgzSHpLTnhnSGxWRk1YMmt5NXk0QmVqbXJSTEZTUW9sUFFsUlwvN2FueU1qYkhUXC9cL1wvRUo2cWFvZllvPSIsIm1hYyI6IjhhMTQ4NWRhNWZmYTg3YTAxOTJhN2FhZjQ5YmE2YjYyZTA3ODAxNzNhMDE2MGJlNGZkZDkwNDU3YzhiMmVhZGEifQ==
eyJpdiI6Ik5DOHZaaElLbjgyT1VzNkRpTDAra3c9PSIsInZhbHVlIjoib0RNQUthM0VFeXczQUpWczZzMzhJS3ZRaFkreWJWYmxcL1BSWU5pcStSRFlMc0JNMGprRmtnNW1mYmtmclM5Y0ZcL25DMXFRcTh5WFwvVkRreXRjRnE0TXBXbUhQcm5ja1ViUEZcL3dVd3U0SkJuQndGXC9XMkx0QUZVK01LRW1SdDVibGkwbHlJVkc2WVBGeU1oTlg1XC9NM0s1Q1pzUUExSkxRXC9Fd3dSV0lGWENQRlN1bUJ0SXBtemR3ekxHVXcwSk9NK3ZjZzVlZ0ZRRGNicVFGcG52QzZDUHg5TjZyS2NzanJzeUJ6UXJPQXY5XC91OXUxcFMyaGcrajB5NE01S08weGZQeXlrejVJYnF0cXhjNHVVM1ZGMTUzQWJ3TkZZcGR5WTJGUUJMNXpPa21oQjczV0FSNWFKQ3dpc2E5amh3b2NPSiIsIm1hYyI6IjlkZTdjNzdkZmU2NzdmNGVhNmQ2MmJjYWUzNGNkNWE0M2U5NWM3ZTNiNDJlZGUwYmUxNDViM2M2ZWY3MzFkNjQifQ==

Phó Quân Hạo nhìn vẻ trao đổi qua lại giữa hai người, mặt trầm xuống.

Ads
';
Advertisement