Hai bên hành lang có treo đèn tường trên vách, cứ mỗi ba bước bọn họ đi lên phía trước thì sẽ có đèn tường sáng lên.
Điều kỳ lạ là, ngọn lửa cháy lên trong đèn tường không phải màu đỏ, mà là một màu xanh kỳ dị.
Một tên hộ vệ nói nhỏ.
"Ôi mẹ ơi, thật đúng là dọa người mà."
Ninh ca trừng mắt nhìn hắn một cái: "Chú ý cảnh giác, đừng có phân tâm!"
Quan Tử Ngạo nói.
"Im lặng hết đi, đến rồi!"
Một nhóm người đi đến cuối đường của hành lang, chỗ này có một cái gò đất.
"Suỵt!"
Không biết từ đâu thổi đến một cơn gió kỳ lạ, đèn tường xung quanh đều được đốt lên, rồi cửa mộ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cửa mộ được làm từ đồng thau, hoa văn bên trên vô cùng quái dị, có hình vẽ mấy con yêu thú thượng cổ đang chém giết nhau.
Cửa mộ chỉ cách bọn họ có một trăm mét, trên mặt đất ở giữa thì rơi lả tả rất nhiều xương cốt con người.
Không nghi ngờ gì nữa, những hài cốt này đều là của những hộ vệ phủ Càn Châu trước kia đến tìm mộ mà chết vào ba mươi năm trước.
"Két két!"
Có tiếng kim loại ma sát vang lên, một con khôi lỗi được làm bằng đồng thau từ trong bóng tối xông ra.
Lâm Huyền nhíu mắt quan sát, khôi lỗi của hồn sư làm ra với khôi lỗi của thời đại này khác nhau một trời một vực.
Khôi lỗi của thời kì này với cấu tạo cơ thể người là giống như nhau, mà con mắt, khuôn mặt của khôi lỗi lại là của yêu thú. Hình dáng bọn chúng to lớn, toàn thân khoác lên bộ giáp hoắc nhọn, giống như là một người khổng lồ.
Không chỉ có một tên khôi lỗi, rất nhanh lại có thêm năm tên khôi lỗi giống vậy đi ra.
Ninh ca trầm giọng nói: "Đừng có chiến đấu một mình, chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng, cùng nhau tấn công ngăn bọn chúng lại!"
Lời vừa dứt, sáu người đã bày xong hợp kích trận.
Đột nhiên, Lâm Huyền thấy cơ thể run lên, đầu óc trở nên mờ mịt, cũng không nhấc cánh tay lên được.
"Linh hồn rùng kích!"
Linh hồn trùng kích, Lâm Huyền hừ một tiếng, miễn cưỡng kháng cự lại. Hắn đã phải dùng linh đan, linh thảo tăng cường hồn lực nhiều lần, linh hồn so với võ giả bình thường mạnh mẽ hơn nhiều.
Mà những người khác không có được vận may này, từng người từng người quỳ rạp xuống đất, thất khiếu chảy máu đau đớn tột cùng.
Đến cả Quan Tử Ngạo cũng khom lưng, nét mặt vô cùng dữ tợn.
"Tiểu công tử, mau dùng pháp bảo!"
Lâm Huyền nhìn thấy Quan Tử Ngạo xoay cổ tay một cái, lấy một bảo vật từ trong Nguyên Giới lấy ra.
Bảo vật này là một chiếc tháp sắt bỏ túi nhỏ nhắn, có thể đựng trong lòng bàn tay.
Bảo vật địa cấp, Trấn Hồn Tháp!
Quan Tử Ngạo cầm Trấn Hồn Tháp ném lên, chỉ thấy trong Trấn Hồn Tháp lóe lên hào quang màu vàng, lơ lửng trong không trung.
Ánh sáng màu vàng rơi lên trên người của mọi người, Lâm Huyền chỉ cảm thấy áp lực mà linh hồn phải chịu đựng đã giảm đi rất nhiều.
Những người còn lại có thể đứng lên từ mặt đất, tuy linh hồn vẫn đau đớn như bị kim đâm như cũ, nhưng ít nhất thì cũng có thể chiến đấu rồi.
Ninh ca lớn tiếng gầm lên.
"Tranh thủ thời gian cho tiểu công tử!"
Sáu người bảo vệ Quan Tử Ngạo, tiến đến gần mộ cổ.
Bọn họ vừa di chuyển, thì sáu tên khôi lỗi cũng di chuyển. Một tên khôi lỗi to cao hơn hai mét vung nắm đấm thật mạnh về phía bọn họ.
"Hợp kích chi thuật!"
Hai tên hộ vệ thay đổi cơ thể, cùng lúc tung ra một nắm đấm đỡ được đòn tấn công của bọn khôi lỗi.
Lực lượng khôi lỗi cực đông, cho dù hai người cùng nhau hợp sức chống lại thì mặt cũng trắng bệch đi không ít.
Lâm Huyền lập tức phỏng đoán lực lượng khôi lỗi, nặng sáu nghìn cân, tương đương với sức mạnh của võ giả tụ khí cảnh tầng ba bình thường.
Đối với Lâm Huyền mà nói, bọn khôi lỗi này một đấm là có thể giải quyết được một tên. Nhưng đối với những tên hộ vệ võ công không cao cường bên cạnh hắn thì thật sự là khó khăn rất nhiều.
Lâm Huyền híp mắt nhìn qua Quan Tử Ngạo, rõ ràng hắn có thực lực có thể lạp tức giải quyết bọn khôi lỗi, nhưng tại sao còn phải cực khổ huấn luyện đám hộ vệ này cách tự bảo vệ bản thân?
Rất nhanh Lâm Huyền đã hiểu ra.
Nhưng khi sáu người hộ tống được Quan Tử Ngạo đến trước cửa mộ thì cơ quan trên cửa mộ khởi động, hoa văn yêu thú đánh nhau đột nhiên biến đổi, cực kỳ lộn xộn.
Chỉ có cách ghép các hoa văn này lại y như lúc đầu thì mới có thể mở cửa mộ ra.
Mà lúc Quan Tử Ngạo đặt tay lên cửa mộ di chuyển các hoa văn thì Lâm Huyền cũng có thể cảm nhận được nguyên khí chảy ra từ trong cơ thể hắn.
Di chuyển hoa văn cần phải hao tổn nguyên khí!
Chẳng trách Quan Tử Ngạo cần hộ vệ bảo vệ, nếu như chiến đấu với khôi lỗi xong, nguyên khí của hắn sợ rằng không chống đỡ nổi đến khi mở khóa được cửa mộ.
Quan Tử Ngạo trầm giọng nói.
"Thời gian một nén nhang!"
Mấy người bọn Ninh ca đang rất khổ sở chống đỡ, Lâm Huyền bất đắc dĩ chỉ đành âm thầm để lộ ra chút thực lực giúp họ chịu đựng một lúc.
Quan Tử Ngạo tập trung giải khóa cửa mộ nên không hề phát hiện ra sự bất thường của Lâm Huyền.
Lâm Huyền phát hiện, bọn khôi lỗi này đừng chỉ thấy dáng người to lớn, thật ra so với khôi lỗi tự làm lại càng nhanh nhẹn hơn, chiêu thức đa dạng, giống như là...thật sự có người đang điều khiển vậy.
Nghĩ tới đây, đồng từ trong mắt của Lâm Huyền đột nhiên co rút lại!
Khôi lỗi của hồn sư không phải là khôi lỗi có tim, mà cần phải có người đứng sau thao túng thì mới có thể chiến đấu được.
Chủ nhân của ngôi mộ cổ này vẫn còn sống sao?
Chả trách linh hồn của hồn sư trong mộ cổ sau khi mất không hề tan biến, linh hồn vẫn còn tồn tại cho đến nay giống hệt Hoang Long?
Trong lòng Lâm Huyền bỗng dưng có một dự cảm không lành.
Lúc này, giọng nói của Bạch Linh Nhi vang lên trong đầu Lâm Huyền.
"Lâm Huyền...Ta cảm thấy...sau cửa mộ có gì đó rất đáng sợ..."
Bạch Linh Nhi cũng cảm thấy sợ rồi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, một nén nhang sau Lâm Huyền nghe thấy một tiếng "răng rắc" truyền đến sau lưng mình.
Hắn quay đầu nhìn một cái, các hoa văn yêu thú trên cửa mộ đã được Quan Tử Ngạo ghép lại xong, cơ quan trong cửa mộ chuyển động, cửa mộ từ từ mở ra.
"Các ngươi mau rời khỏi đây!"
Năm người bọn Ninh ca đã đợi câu này từ lâu, hắn vội vàng gào lên một tiếng.
"Các huynh đệ, rút lui!"
Sau đó, ngay lúc này cả mặt đất rung chuyển dữ dội.
Lâm Huyền cau mày, đây chính là lối đi đến đang sụp đổ!
Nếu như lối đi bị sập, bọn họ sẽ bị mắc kẹt bên dưới mặt đất cả trăm mét, cho dù có bản lĩnh thông thiên đi nữa thì cũng chưa chắc đã thoát ra được!
Ninh ca quay đầu, vẻ mặt sốt ruột.
"Tiểu công tử, làm sao bây giờ?"
Trên mặt Quan Tử Ngạo lộ vẻ đấu tranh dữ dội, cửa mộ khó khăn lắm mới mở ra được, nếu như hắn rời đi như vậy chỉ sợ sẽ hối hận cả một đời.
Nhưng nếu như không đi thì rất có thể sẽ phải chôn thây tại nơi này.
Hắn ra sức nghiến răng, trán nổi đầy gân xanh.
"Các ngươi đi đi, ta ở lại!"
Trận rung chuyển trên mặt đất càng ngày càng mạnh, có nhiều tảng đá to rơi xuống lối đi, nếu còn không chịu đi thì chẳng còn cơ hội nữa.
Ninh ca quát lên.
"Cùng nhau đi ra!"
Năm người bọn họ xông đến lối đi, nhưng Lâm Huyền lại không hề nhúc nhích.
Trận pháp hợp kích mất đi một người, khôi lỗi cản trở khiến cho năm người bọn họ ngay tức khắc trở nên lúng ta lúng túng.
"Tiểu tử, ngươi đang làm gì vậy, mau đi nhanh!"
Có lẽ câu nói này như là một nhát kiếm sắc nhọn.
Lâm Huyền không thèm che giấu nữa, gọi Kinh Hồng Kiếm ra.
"Đoạn Mộng Kiếm Pháp!"
Sáu tên khôi lỗi cùng lúc bị đứt ra làm hai nửa!
Không còn sự cản trở của khôi lỗi nữa, năm người hộ vệ đều xông lên lối đi.
Không lâu sau lối đi sập đổ, đường đi lúc đến đây đã không còn nữa.
Lâm Huyền xoay người chỉ nhìn thấy gương mặt đề phòng của Quan Tử Ngạo đang nhìn mình.
Trong tay hắn đã cầm sẵn một thanh đao to lấp lánh nhưng lạnh lẽo và sắc bén.
"Ngươi là ai hả?"
Sở hữu sức mạnh này làm sao có thể đến phủ Càn Châu làm một tên hộ vệ bình thường?
Hắn đi đến giữa đống xương người trên mặt đất, tìm thấy miếng ngọc bội đeo bên hông mình rồi cất vào Nguyên Giới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất