Một ngày nọ, bà của cô không thể chịu đựng nổi nữa và đã tát thẳng vào mặt Nam tước. Sau đó, bà vừa khóc vừa nói.
“Đồ điên, đồ hèn hạ. Anh không để con bé được yên sao? Con bé chỉ là một đứa trẻ!”
Kể từ ngày đó, Nam tước chỉ nhìn Ilyin một cách phẫn uất. Có thể nhìn thấy tương lai nhưng không thể thay đổi nó, hoặc thậm chí cố gắng thay đổi nó là một điều khủng khiếp. Bà của Ilyin than thở trước 'lời nguyền' khủng khiếp đã đeo bám con cháu của bà.
Khi Ilyin còn trẻ, cô ấy không hề nghĩ đến những giấc mơ của mình. Cô đã nghĩ chúng chỉ là những giấc mơ vô hại nhưng rồi chúng bắt đầu trở thành sự thật và cô không thể bỏ qua chúng thêm nữa. Giấc mơ luôn cho cô thấy tương lai và lúc nào cũng có một chiếc khung xoay xuất hiện.
Cô không biết khung xoay có phải là yêu cầu của những giấc mơ này hay tâm trí của cô đã tạo ra nó để phân biệt chúng với những giấc mơ khác. Lúc nhỏ, Ilyin thích nhìn khung xoay treo trên đầu khi ngủ. Đó là một món quà từ mẹ cô trước khi bà ấy phát điên. Mẹ cô vẫn luôn yêu thương cô cho đến khi Sid qua đời.
"Tại sao con lại mơ những điều khủng khiếp như vậy?" - Bà ấy hỏi với giọng oán giận. “Dòng máu bị nguyền rủa…”
Cái chết của Sid đã thay đổi mọi thứ. Cơn thịnh nộ của cha cô và sự phẫn uất của mẹ cô vang lên trong đầu cô. Với cái chết của Sid, cô đã mất đi một gia đình. Bà của Ilyin vừa thương con vừa thương cháu. Ilyin bắt đầu ghét những giấc mơ ấy.
“Thưa tiểu thư, tôi là Brad,” - một giọng nói vang lên sau tiếng gõ cửa. Nó đưa cô trở lại từ kí ức của mình cho đến hiện tại.
“Mời vào,” - cô ấy nói.
Cánh cửa bật mở và người hiệp sĩ bước vào. Cô đã bảo anh ta đến để xác định vị thủ lĩnh mà cô đã thấy trong giấc mơ của mình.
“Cảm ơn,” - cô nói với hiệp sĩ. Anh ta xoay người rời khỏi phòng mà không có bất kỳ phản ứng nào, đóng sầm cánh cửa lại hệt như lần trước. Người hiệp sĩ không thực sự giỏi trong công việc của mình. Thành phố thậm chí còn không lớn mà anh ta đã mất cả tuần lễ mới tìm được người thương gia tên Essid. Cuối cùng cô ấy đã có thông tin.
Đã đến lúc phải hành động.
***
"Thưa cô, vui lòng cho tôi biết danh tính của cô?" - Người báng hàng hỏi.
“Ilyin de Arlen.”
Ilyin biết một số quý tộc ở Arlenza, nhưng rất ít quý tộc biết về Ilyin. Cô chưa bao giờ được ra mắt chính thức trong xã hội. Người bán hàng tại Essid nghệch mặt ra. Anh ta đang cố gắng đánh giá xem Ilyin có thực sự là một quý tộc hay không.
“Ilyin de Arlen. Đến từ gia đình Arlen vẫn chưa đủ sao?" - Ilyin nói lại một lần nữa.
Cha cô đã coi cô như một kẻ không ra gì. Gia đình Arlen không có nhiều mối quan hệ và thậm chí rất ít người biết đến con gái của ông. Cô hiểu sự do dự của người bán hàng, nhưng cô không có nhiều thời gian.
“Vui lòng đợi một lúc,” - người bán hàng nói.
Anh ta tiến vào trong. Có phải cô đã quá căng thẳng khi yêu cầu gặp ngay người quản lý không? Ilyin tự hỏi. Người bán hàng đi ra.
“Thưa cô, cô sẽ phải quay lại sau nửa ngày nữa,” - anh nói.
Rõ ràng là ông chủ của anh ta đã từ chối gặp cô vào lúc này. Cô thở dài. Ilyin nhìn quanh và không thấy ai ở gần đây.
“Tôi biết rằng có một chuyến hàng lớn sắp đi về phía bắc,” - cô nói.
"Tất nhiên. Boro là điểm đến chính của chúng tôi." - Người bán hàng trả lời.
Boro gần thủ đô hơn nhiều so với Biftlen. Nó gần với phần trung tâm của thủ đô hơn phần phía bắc của đế quốc.
“Tôi nghe nói nó hướng xa hơn thế về phía Bắc. Tôi biết rằng một số xe đang hướng đến Biftlen.” - Cô nói tiếp.
Ilyin không thể nói thêm gì nữa vì cô không thể đề cập về những giấc mơ của mình. Ở Biftlen, ngay cả trong mùa hè, cây trồng cũng không thể phát triển. Vì vậy, rõ ràng là Biftlen đã nhận hàng từ những nơi khác nhau. Họ sẽ không để người dân của họ chết đói như vậy. Ilyin chắc chắn rằng chỉ có rất ít người biết về những chuyến hàng này.
Chưa sang đông nhưng tiết trời đã se lạnh. Có lẽ Biftlen đang bị bao phủ bởi bão tuyết.
“… Vui lòng đợi một chút,” - người bán hàng nói, nheo mắt nghi ngờ.
Anh ta lại quay vào trong. Ilyin chắc chắn rằng lần này cô sẽ gặp được người chủ. Một lúc sau người bán hàng xuất hiện.
“Lối này, xin mời,” - anh ta nói và dẫn cô vào trong.
Vẻ mặt người bán hàng trông dịu đi nhiều. Anh ta dẫn cô đi qua hành lang cong cong. Phía trên treo một tấm biển ghi dòng chữ 'Quản lý'. Nó hào nhoáng và tự tin. Người bán hàng dẫn cô đi qua đó và vào một căn phòng nhỏ ở bên cạnh.
"Thưa ông chủ. Cô ấy đây ạ." - Người bán hàng nói.
“Cảm ơn,” - một người đàn ông trông rất giản dị trả lời.
Qua bảng chỉ dẫn trước cửa, cô đoán mình sẽ nhìn thấy một quý ông to lớn, hào nhoáng và có lẽ là người dễ tự ái. Nhưng 'Thủ lĩnh' của chuyến hàng, mặc áo sơ mi trắng và quần dài năng động, trông rất khiêm tốn. Cô nhận ra anh ta trong giấc mơ của mình. Người bán hàng cúi chào và rời khỏi phòng.
Người quản lý chào đón Ilyin với một nụ cười. "Cô nói tên cô là Ilyin de Arlen?"
“Vâng,” - cô ấy nói.
“Đây là một vấn đề nhạy cảm nên tôi đã mời cô vào đây. Chúng tôi không giao dịch với Biftlen.”
“Đó không thể là sự thật,” - cô nói, nheo mắt lại.
“Trước hết, xe hàng của chúng tôi không đến Biflten,” - người đàn ông tiếp tục, “Tôi không độc ác đến mức đưa người của mình đến vùng đất cằn cỗi, hoang tàn đó.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất