CHƯƠNG 697
"Luyện khí sĩ Thiết Diện. Phí chữa trị, tôi mang tới cho cậu rồi, cậu kiểm tra một chút.”
Đồ vật được đựng thành hộp đặt trước mặt Cửu Thiên. Bạc trắng vàng thật gì đó đều quá tầm thường rồi. Nghĩ ra thì cũng không có luyện khí sĩ nào thiếu những thứ này.
Vì vậy, những thứ được đặt trước mặt Cửu Thiên về cơ bản đều là thứ mà một luyện khí sĩ cần.
Dược liệu là thứ cơ bản nhất, đơn thuốc cũng có, bảo vật cũng có.
Nói là có giá trị bằng cả tòa thành thì cũng có chút quá nhưng so với nửa tòa thành thì không có vấn đề gì. Cửu Thiên lật xem sơ qua một chút, những thứ này có thể rất có sức hấp dẫn đối với một Luyện Khí Sư.
Nhưng đối với người đã bước vào cảnh giới Linh Khí Sư như hắn, những thứ này quả thực có chút tầm thường.
Đùa sao, nếu hiện tại hắn luyện đan dược, chí ít cũng phải là linh đan.
Những dược liệu và phương thuốc này không có lấy một cái có thể khiến hắn luyện ra linh đan.
Cũng chả trách tên luyện khí sĩ Vô Lương kia không thèm nhắc đến những thứ này, có vẻ cũng không thích chúng.
Nghĩ đến đây, Cửu Thiên lại có hứng thú với Linh Sơn Vẫn Thạch mà luyện khí sĩ Vô Lương nhớ mãi không quên.
Có điều hiện tại không hỏi nữa. Đợi ngày mai sau khi lão Vũ Thái Uy kia dậy rồi hỏi trực tiếp thì tốt hơn.
Dù sao mình cũng đã “cứu” mạng ông ta, hỏi trực tiếp thì ông ta sẽ không một mực né tránh đâu nhỉ.
Cửu Thiên vung tay ném tất cả những thứ này vào trong thắt lưng.
Lúc đến, hắn còn cố tình sơn lại một lớp màu lên thắt lưng để tránh bị người khác nhận ra.
Thấy Cửu Thiên khua tay nhận lấy toàn bộ đồ vật, không có ý nhìn thêm mấy cái. Lão quả gia cũng biết rằng những thứ này e rằng không khiến cho Cửu Thiên cảm thấy
e hứng thú chút nào.
Ngay cả mấy bảo vật đặc biệt mà ông ta đã đặc biệt bảo người đổi, Cửu Thiên cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.
Điều này khiến lão quản gia có chút nghi hoặc, rốt cuộc tên luyện khí sĩ Thiết Diện này đến đây để làm gì?
Không phải là cũng tới đây vì Linh Sơn Vẫn Thạch đấy chứ?
Sắc mặt lão quản gia hơi thay đổi, nhìn Cửu Thiên và nói: "Luyện khí sĩ Thiết Diện, cậu còn cần gì không?”
Đây là một câu thăm dò, Cửu Thiên cũng có thể nghe ra được chút ý tứ, nhưng hắn chỉ bình tĩnh nói: "Không có gì nữa, lát nữa nhớ mang chút đồ ăn đến là được rồi.”
Trong lòng lão quản gia thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Chắc chắn rồi. Luyện khí sĩ Thiết Diện, cậu nghỉ ngơi đi.”
Khom người rời đi, lão quản gia dẫn theo một đám người hầu biến mất.
Cửu Thiên cười nhẹ và bước vào phòng.
Ở phía bên kia, luyện khí sĩ Vô Lương ra khỏi nhà họ Vũ với vẻ đầy tức giận.
Hắn ta nắm chặt tay quay người lại nhìn Vũ gia một cái
"Thiết Diện!"
Luyện khí sĩ Vô Lương vừa nghiến răng vừa nói.
Hôm nay, hắn ta coi như đã hoàn toàn nhớ cái tên gọi này.
"Chúng ta còn sẽ gặp lại, Thiết Diện. Người cướp đồ của ta đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Luyện khí sĩ Vô Lương đột nhiên vung tay, dưới chân nổi lên một trận gió nhẹ, trong nháy mắt liền biến mất không tăm hơi.
Đêm luôn lặng lẽ đến.
Bầu trời đêm tối đen như mực, phản chiếu tòa thành như một con thú khổng lồ đang lượn lờ ở đây.
Trong Tứ Quý Viên, Cửu Thiên đang luyện công.
Ngồi trên chiếc giường rộng, khẽ nhắm mắt lại.
Căn phòng rất trang nhã, tất cả mọi thứ đều làm bằng gỗ lê. Đàn hương phảng phất, ánh trăng rót xuống, chiếu vào trên mặt Cửu Thiên.
Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên.
Cửu Thiên mở mắt ra, cầm lấy mặt nạ sắt bên cạnh và áp lên mặt, nói: “Vào đi!"
Cánh cửa mở ra.
Một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, xoay tay đóng cửa lại.
Chỉ là đôi mắt, nhìn có chút không đúng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất