Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 854 

Viện trưởng nói: "Ta không thể để cho ông xuống núi, nhất là ông của hiện tại. 

Tinh Uyên nói: "Ta vốn đột phá ở đây nên mới lên núi, nhưng hiện tại tâm cảnh đã loạn, thời cơ đã mất, tại sao không thể xuống núi.” 

Viện trưởng nói: "Ta nghĩ ông có chút hiểu lầm rồi, ta bảo ông tới đây, không chỉ là vì nhìn ra ông có thời cơ, bảo ông ở đây đột phá, điều quan trọng hơn là ông phải ở đây suy ngẫm lỗi lầm mình đã gây ra. 

"Ta gây ra gì? Ta dạy đệ tử đạo sức mạnh, có chỗ nào sai chứ?” 

Tinh Uyên ngẩng đầu, nói. 

Viện trưởng nói: "Dạy người trước tiên phải dạy đức, đạo không thể tùy tiện truyền thụ 

Tinh Uyên đáp: "Ý của ông là đệ tử của ta chết là đáng đời?” 

Viện trưởng trầm mặc, chốc lát liền nói: “Xem ra ta giữ ông lại học viện là thật sự sai lầm. Nhiều năm như vậy mà ông vẫn không hiểu đạo lý của bốn chữ quân tử bất tranh này. 

Tinh Uyên cao giọng nói: "Võ đạo chính là tranh đấu, tu luyện chính là tranh đấu, người sống cũng là tranh đấu. Tranh với trời, tranh với đất, ông bảo ta sao có thể không tranh” Viện trưởng nói: "Ta không tranh, thì thiên hạ cũng chẳng thể tranh với ta" 

Tinh Uyên lớn tiếng quát mắng: "Hoang đường!" 

Viện trưởng lớn tiếng nói: "Đây chính là nguyên nhân tại sao ông lại việc sắp thành lại hỏng” 

Tinh Uyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của viện trưởng, như thể muốn dùng ánh mắt giết chết viện trưởng. 

Mà viện trưởng, hai mắt cũng lóe lên ánh sáng nhìn Tinh Uyên, đó là loại cảm xúc thất vọng và thương xót. 

Tinh Uyên rất ghét ánh mắt như vậy, điều mà cả đời ông ta không muốn nhìn thấy chính là có người dùng loại ánh mắt này nhìn mình. 

Mảnh giấy trong tay biến mất, Tinh Uyên chậm rãi lấy ra một vật. 

Đó là một cái thước kẻ, một vật bình thường, không có chút ánh quang nào. 

Tinh Uyên nói: "Vật này là thứ mà ông đã đưa cho ta lúc ông muốn ta làm sư tôn, hôm nay ta trả lại cho ông” 

Tinh Uyên ném cây thước xuống dưới chân Viện trưởng. 

Tia sáng trong mắt viện trưởng biến mất, lúc này ông ta mới bình tĩnh lại. 

"Ông định rời khỏi học viện?" 

Tinh Uyên nói: "Có ông ở học viện, ta không giết được tên Cửu Thiên kia. Nhưng sẽ có một ngày hắn ta sẽ phải ra ngoài. 

Viện trưởng chậm rãi nói: "Ông đã từng nghĩ rằng có lẽ có một ngày ông sẽ chết dưới tay hắn không?” 

Tinh Uyên cười nhạt một tiếng, nói: "Ông đang tán tụng hắn, hay là khinh thường ta vậy?" 

Viện trưởng nói: "Tinh Uyên, khoảng thời gian này, ông thật sự có chút quá đáng rồi, ông quay đầu lại xem xem bản thân mình hiện tại đi 

Tinh Uyên nghe thấy vậy, quay đầu lại nhìn, trên Bổn Tâm Bích chiếu ra diện mạo hiện tại của ông ta. 

Nhất thời, Tinh Uyên hơi sững sờ, ông ta thật sự có chút không nhận ra mình nữa rồi. 

Nhưng ngay sau đó, Tinh Uyên bèn cười lạnh và nói: “Thì ra vách đá này chính là dùng như vậy, đáng tiếc, nó chỉ là thủ thuật che mắt người khác mà thôi.” 

Nói xong, Tinh Uyên giơ tay lên khua một cái, toàn bộ vách đá phát ra âm thanh nổ tung vang dội. 

Như thể trong nháy mắt bị một ngọn núi khác va vào, toàn bộ Bổn Tâm Bích chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số tảng đá lớn rơi xuống vực sâu. 

Viện trưởng lúc này cũng giơ tay lên, nhìn Tinh Uyên và nói: "Xem ra ông đã mất đi bổn tâm rồi, ta càng không thể để cho ông xuống núi. 

Lúc này, Tinh Uyên đột nhiên bay lên ngay tại chỗ, quanh người ông ta xuất hiện một vùng ánh sáng màu trắng ngà. 

"Thực xin lỗi, viện trưởng, không, hiện tại ta nên gọi tên của ông, Thiên Nhai Tử. Mặc dù ta đã mất đi thời cơ đột phá nhưng điều này không có nghĩa ta không có được thu hoạch gì, ông không ngăn nổi ta đâu. 

eyJpdiI6IkR5dWdqeFwvSng3bDd2M3hGcHYxa1RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvSUpCbjZ5Tmg5NWpLMXRTYU01YWdJTThrS0VuUjIzTm1zOUVlbW4xdzhudG9FN1BHNWtNaW9qWG13VU1pb0pvNHp0bXQ1cUZuSGZvbUpUZWh3OG50VytjZmMzOVl2TmFlZGJxT3BBYnhwRmo3THdcL0pVeVZ0d09XVXBkQUZKSFl6bk1IVUpza1VRUzZLelUrdFY4MHlZbnpYNWQ2MzdGamNvRE1XSFpaRk5RcDdPR2JoMnhIZ3ZsV0lKM1NEemppYzN5ek1qT0JjZzBFeVBEaThcL2pxT2hxRkF6Ym81V0NwUGduSGFMc2pKcWlhYlp4aFBOeXA2WjBGNTc5VmhGQjUiLCJtYWMiOiI0NGY0NDZhZTU4MmMxMTBhODQ2MjI0MGFjNmNlOWE2MmM3NzdmMGVjODFhMmQ4NmU2NmFkYjdjNzJjMmQzYWM5In0=
eyJpdiI6Ikc2eU5cL0IzcnpcL3VSOGFLZ2x4WWdYZz09IiwidmFsdWUiOiJcL25IREI4UWZPSDNrUWpMN2YwWWt1dmFuY3NyR2JRc0ZRMmxKdnRiR1RpWnZtQ0ZcLzJ1OXBHXC9BS2tiK1VscGlvaU9MNUVpXC8xZittaU02blViYnFPQXFRbFBDZG11cDFnbnBsUUNqbUtkUEJEcGdnZXBFN0FiU0duZmZFVGFvWmMycjFRTkdITFp1VkUrNUxNR0pubENBSHgwWlZGbTFRdTUwcmY1dmsyS1BEWmZZK2FYc2pwc3l3TDVOblJOZEFFU1RIbUFEMitGM0RcL0FkQTRMUW40OWxUOSs4cE1BY3pQc1h3VFNLMzVBQzFUNU55a3pFTndXQ1I2OXR5d3VqRU9yQ3M2N1JLcHVqcHhJZU0rYlk0aTIwMFNiN3oxMjZ4Z21OMVlQbytZckxQNm1iNUJrc0Q0N0FwQXJvaE5ZRFpZN2E0S0RTdUlQY1JZelVEeUFZcjR2UT09IiwibWFjIjoiY2YwYTQ2ZjBjMTU2YzIyMTY2MzI3OTg5YWRiNWE1MTUxNWE2YzIzZDVhNGE3ZGNhMWFiNDM3NzE0ZmNjZDFlYSJ9

Trong bóng tối, một đường sáng lóe lên, đó chính là một vệt sáng trắng, tuy chập chờn như ngọn nến nhưng không hề biến mất.

Ads
';
Advertisement