CHƯƠNG 857
Ba chữ cuối cùng của Cửu Thiên đã chặn miệng của Huyễn Tâm. Huyễn Tầm thấy không nói nổi hắn, bất lực lắc đầu mà nói: “Tùy cậu vậy, cậu mau giải phong ấn trên người tôi đi”
Cửu Thiên gật gật đầu, đang chuẩn bị đặt bàn tay lên vai Huyễn Tâm.
Vào lúc này, Huyền Tâm đột nhiên cởi bỏ y phục trên nửa thân trên của mình. Toàn bộ tấm lưng sáng bóng được Cửu Thiên thu vào tầm mắt.
Cửu Thiên mở miệng nói: "Chị đây là.."
Huyễn Tâm quay lưng với Cửu Thiên, nói: "Trị thương, phá phong ấn, không phải đều như vậy sao? Mau lên, lão nương còn chưa nói gì, cậu lề mề gì chứ. Mau giúp tôi giải trừ phong ấn trong cơ thể, còn có, mắt không được nhìn lung tung, tay cũng không được sờ mó lung tung, dám làm bậy, tôi bằm nát cậu.”
Cửu Thiên nuốt một ngụm nước bọt, hóa ra vừa rồi Huyễn Tầm vào thay y phục là vì chuyện này.
Hắn còn có thể nói gì, mặc dù bản thân hắn biết, phá phong ấn này không cần cởi y phục nhưng người ta đã cởi rồi, chẳng lẽ còn muốn đối phương mặc vào sao?
Chuyện này không phải là...quá rắc rối rồi!
Trong đầu Cửu Thiên đầy những ý nghĩ lung tung, bàn tay đặt lên vai của Huyễn Tâm.
Huyễn Tâm vừa muốn nói gì đó liền cảm nhận được một luồng sức mạnh ấm nóng từ trong tay Cửu Thiên thấm vào toàn thân cô ta, sau đó những sức mạnh màu lam kia trong cơ thể cô ta như điên cuồng dâng trào đến một điểm, đan điền vốn bị phong ấn đột nhiên được phá phong ấn vào lúc này.
Canh kình lâu ngày không thấy chảy khắp cơ thể, trên người Huyễn Tầm lập tức phát ra âm thanh như tiếng đậu nổ.
Trong nháy mắt, Cửu Thiên cảm nhận được cảnh giới tu vi của Huyễn Tầm đã nhảy hai bậc liên tiếp, đan điền giãn nở, canh kình ngưng kết, thân thể mạnh hơn, chân tay xương cốt tỏa ra sức mạnh.
Tóc của Huyễn Tâm tung bay, cơ thể đỏ rực.
Nhưng trong màu đỏ rực ấy vẫn còn có một mảng màu xanh lam, đó là sức mạnh mà Cửu Thiên đã cưỡng ép ngưng tụ lại với nhau.
Mái tóc màu lam biến lại thành màu đen, Cửu Thiên cưỡng ép giảm bớt những sức mạnh màu lam kia lại mấy phần, sau đó ngừng hấp thụ.
Sức mạnh trên người Huyễn Tâm lập tức bùng nổ, canh kình của bản thân và sức mạnh màu lam kia va chạm với nhau, khiến tảng đá dưới chân nổ tung.
Trên khuôn mặt của Huyễn Tâm mang theo mấy phần đau đớn, hai luồng sức mạnh màu đỏ xanh lồng vào nhau, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Thấy không ổn, Cửu Thiên lập tức lén bơm vào một chút canh khí.
Cùng với sự tiến vào của canh khí này, sức mạnh trong cơ thể Huyễn Tâm lập tức bình tĩnh lại, hai phía bắt đầu có xu thế hòa hợp gắn bó. Nhưng canh kình của cô ta rõ ràng không bá đạo như canh khí của Cửu Thiên, dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể giữ được cho không bị nuốt chửng.
Cửu Thiên nhẹ nhàng dùng canh khí điều phối, hai luồng sức mạnh xoay tròn, cuối cùng biến thành hình dáng thái cực.
Gật gật đầu, Cửu Thiên cảm thấy gần xong rồi.
Huyễn Tầm lúc này đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi bắn ra một đường sáng.
Ánh sáng rơi trên đất, bắn ra một cái lỗ nhỏ trên mặt đất. Lúc này, tu vi của Huyễn Tầm đã hoàn toàn vượt trên Nguyên Canh cảnh, Cửu Thiên có thể cảm nhận được ngũ hành chi lực đang nhảy nhót xung quanh, như thể đang đón chào Huyễn Tâm.
Cửu Thiên rút tay về, nói: "Chúc mừng chị, chị đã phá được phong ấn rồi.”
Huyễn Tầm giơ tay lên, tay trái xuất hiện ánh sáng màu đỏ, tay phải xuất hiện ánh sáng màu lam.
Huyễn Tầm bật cười lớn, nụ cười của cô ta rất thuần khiết cũng rất hào sảng, trực tiếp quay người lại, vỗ vai Cửu Thiên và nói: "Đa tạ cậu rồi, Cửu Thiên, haha, tôi có thể ra ngoài rồi. Đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài. Đừng ở lại nơi tồi tàn này, không có chút vui thú nào”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất