CHƯƠNG 858
Ánh mắt Cửu Thiên lập tức phát sáng, vẻ mặt quái dị.
Lúc này Huyễn Tâm mới phát hiện mình có chút đắc ý quên mình rồi, y phục còn chưa mặc vào.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Huyễn Tầm vội vàng mặc y phục vào, vẻ mặt đỏ ửng.
Cửu Thiên họ khan hai tiếng, cách tốt nhất bây giờ chính là lập tức thay đổi chủ đề.
"Hừm, chị biết làm thế nào để thoát ra?”
Huyễn Tầm không dám nhìn Cửu Thiên thêm nữa, nhanh chóng nói: “Tôi đương nhiên biết”
Cửu Thiên ô một tiếng, xem ra việc ra ngoài không khó.
Huyễn Tầm nghiến răng và hỏi lại một câu.
"Cậu có đi hay không?"
Cửu Thiên cười lắc đầu: "Không cần, tôi còn muốn ở đây tu luyện.
Nói xong, Cửu Thiên quay đầu nhìn cánh cửa kia một cái.
Huyễn Tâm tức giận nói: "Luyện chết cậu cũng đáng đời, không biết cái gì gọi là việc không thể làm sao? Cậu luyện đi, cẩn thận chết ở chỗ này, không ai thu xác cậu đâu. Tôi đi đây, đi tìm tên viện trưởng kia tính sổ trước đây. Cậu tự mà thu xếp cho ổn thoả”
Huyễn Tâm nói đi liền đi, không chút do dự.
Bóng người biến thành gió, Huyễn Tâm mang theo luồng sáng màu đỏ nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Cửu Thiên.
"Có thể nắm trọn trong một tay, chủ nhân, dáng người của nữ nhân này không tồi, rất tiêu chuẩn, rất xinh đẹp.
Cửu Long Huyền Cung Tháp đột nhiên xuất hiện, thình lình nói.
Cửu Thiên nghe thấy câu có thể nắm trọn trong một tay, tự nhiên liền nghĩ đến hình ảnh đẹp đẽ vừa nhìn thấy.
"Biến biến biến, linh khí như ngươi thì biết cái quái gì”
Xoay người, Cửu Thiên đi vào nhà, bắt đầu từ hôm nay, căn nhà này thuộc về hắn.
Đi vào cửa phòng, Cửu Thiên lập tức nhìn thấy văn tự chi chít dày đặc trong gian phòng.
Cửu Thiên hơi sững sờ, nói: “Thì ra còn có nhiều như vậy”
Phía bên này, Huyễn Tâm bước trên bọt sóng, xông thẳng tới trước bia Vũ Thần.
Ánh sáng màu lam rơi trên người cô ta, nhưng lần này, nó không thể gột rửa được sức mạnh trên người cô ta nữa.
Huyền Tâm đắc ý đi đến trước bia Vũ Thần, giơ tay ra.
Vậy mà bàn tay lại trực tiếp xuyên qua bia Vũ Thần, vậy mà bia đá to lớn này lại chỉ là một ảo ảnh.
Đẩy ảo ảnh ra, trước mặt chính là một cánh cửa, chỉ cần bước ra là có thể ra khỏi lao ngục này.
Huyễn Tầm khẽ mỉm cười, những người khác ở đây e rằng không thể tìm được cánh cửa này, cũng chỉ là người có thân thể tiên thiên như cô ta mới có thể nhạy cảm cảm nhận được sự thực hư của sức mạnh.
Huyễn Tầm bước từng bước, sắp đi ra khỏi lao ngục này.
Nhưng vào lúc này, Huyễn Tầm đột nhiên nhìn thấy văn tự trên bia Vũ Thần.
Hát xong bài ly biệt xa nỗi tương tư, mục đề sầu lại đỏ mặt hồng nhan. Đèn lên ngọn, ý càng nồng.
Trong đầu Huyễn Tâm đột nhiên lóe lên hình ảnh của Cửu Thiên.
Huyễn Tầm quay đầu nhìn về hướng căn nhà nhỏ.
Hắn còn muốn ở lại, hắn còn muốn luyện công pháp thiên cấp đó.
Nếu như hắn chết thật thì làm thế nào?
Trong mắt Huyễn Tầm lóe lên ánh sáng phức tạp.
Mặc dù cô ta nói với Cửu Thiên rằng luyện chết cũng đáng đời, nhưng thật sự bỏ mặc hắn mà đi như vậy sao?
Huyễn Tầm lại lùi lại.
Thôi vậy, vẫn là đi trông coi tên đó vậy.
Có lẽ hắn sẽ nhanh chóng từ bỏ, ta chỉ trông coi hắn không để cho hắn chết đơn giản như vậy mà thôi.
Huyễn Tầm quay người, đi về lại bãi đá ngầm, nhìn về phía căn nhà nhỏ, lẩm bẩm nói: "Nếu cậu thật sự luyện đến chết, tôi mới không thèm đem xác cậu ra ngoài.”
Cửu Thiên biết rất rõ, công pháp thiên cấp không phải là thứ dễ luyện như vậy, chỉ riêng việc đọc văn tự đã khiến toàn thân đau đớn khó chịu, máu tươi chảy ra, chứng tỏ tu vi cảnh giới của hắn hoặc là độ bền bỉ ngoan cường của cơ thể vẫn còn kém một chút.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất