CHƯƠNG 889
Dòng chảy hư không, thiên địa nối một đường.
Cái gọi là dòng chảy thật ra là lực lượng thiên địa giống dòng sông chảy, chúng mang theo ánh sáng đủ màu, ở trong hư không bay từ xa tới.
Dòng chảy cực lớn này vô cùng rộng, nhìn một cái không tới bờ.
Không có gợn sóng, cũng không có hoa văn, chỉ có một phiến ánh sáng chói mắt và hư không đen xì xung quanh.
Đây chính là hư không, sâu thẳm tĩnh lặng.
Một chiếc xe ngựa theo dòng chảy đi về phía trước, lúc ẩn lúc hiện.
Xe ngựa cổ xưa, thân xe màu đen, bên trong trải kín da thú, ngồi vào rất thoải mái.
Khoang xe rất lớn, ngồi mười mấy người cũng còn dư.
Hai bên còn có mấy viên dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng hơi yếu. Đáy khoang xe lại là một mặt thông kính trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy thành trì và núi non lướt qua nhanh, trong nháy mắt đã đi rất xa.
Cửu Thiên ngồi trong khoang xe, từ cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Rất nhiều người có thể cả đời cũng không nhìn thấy hình ảnh như này. Cửu Thiên nhớ mình ngồi lên xe ngựa, khi tiến vào dòng chảy hư không, cũng rất sốc.
Xe ngựa trong nháy mắt phá vỡ hư không, cưỡng chế xông vào cảnh tượng trong dòng chảy, cả đời này của hắn cũng sẽ không quên được.
Hư không giống như tấm gương nứt vỡ và dòng cháy ánh sáng chói mắt này, ngay lập tức khiến Cửu Thiên nhận thức được, thế giới này trước giờ đều hùng vĩ, thần bí hơn những gì hắn tưởng tượng.
Thập Tam mãi cho tới bây giờ vẫn không bình tĩnh lại, hắn luôn nhìn đáy xe, nhìn những hình ảnh xẹt qua nhanh, không nói câu nào.
Tiểu Hắc cũng dường như bị dọa, bò trên vai Cửu Thiên, luôn nhắm mắt lại.
Cửu Thiên thu hồi ánh mắt, đi ra bên ngoài khoang xe.
Phóng mắt nhìn, thế giới rực rỡ, chói mắt như vậy.
Cửu Thiên nói: “Dòng cháy hư không này thật sự có thể đưa chúng ta tới đô thành ư?
Lúc này Thập Tam mới ngẩng đầu, nói: “Có thể.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười: “Anh thật có lòng tin. Sợ rằng anh ngay cả làm sao dừng chiếc xe ngựa này cũng không biết.
Nói tới đây, biểu cảm trên mặt Cửu Thiên bỗng thay đổi.
Lúc này hắn mới nhớ ra, hắn hình như cũng không biết làm sao dừng chiếc xe ngựa này.
Miệng há ra, Cửu Thiên cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Thập Tam nhìn trái phải, sau đó lắc đầu.
Cửu Thiên nhất thời cũng không nói chuyện, hắn đang suy nghĩ vấn đề làm sao dừng chiếc xe ngựa này.
Hắn nhớ khi xe ngựa xông vào dòng chảy hư không là vì viện trưởng truyền một cỗ lực lượng vào xe ngựa, vậy cũng tức là xe ngựa di chuyển dựa vào lực lượng.
Cửu Thiên suy nghĩ có phải tới lúc đó cũng phải dùng canh khí của mình để khiến chiếc xe ngựa dừng lại hay không.
Đây hình như một cách giải quyết, nhưng lúc này Cửu Thiên lại không dám thử nghiệm.
Khi hắn đang suy nghĩ, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy trên bầu trời có thứ gì bay tới. Nheo mắt nhìn, Cửu Thiên sững sờ nhìn thấy vậy mà là một con thuyền lớn.
Không có cánh buồm, cũng không có mái chèo.
Trên chiếc thuyền lớn dường như còn có không ít người đứng, cũng đưa mắt nhìn Cửu Thiên.
“Ha ha, người anh em này, anh cũng tới đô thành sao?”
Trên boong thuyền, một người đàn ông đanh giọng nói. Đồng thời chiếc thuyền lớn cũng lại gần Cửu Thiên một chút, khiến Cửu Thiên có thể nhìn rõ mặt của bọn họ.
Đây là ba người trẻ tuổi, tuổi tác sêm sêm với hắn.
Người đàn ông cầm đầu cười nói: “Không sai. Thật không ngờ ở trong dòng chảy hư không, cũng có thể nhìn thấy người cùng ngành. Tôi tên Viên Hạc, bọn ta tới từ võ viện Địa Linh, xin hỏi tên họ của anh”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất