CHƯƠNG 890
Đối phương hình như không có ác ý gì, Cửu Thiên cũng bình tĩnh đáp lại: “Cửu Thiên, tới từ học viện Võ Đạo.
Viên Hạc sững người, nói: “Học viện Võ Đạo, trước giờ chưa từng nghe nói. Lẽ nào anh không phải người của Yến Châu?”
Cửu Thiên hơi sững người, bỗng cười nói: “Không phải, ta tới từ Đông Hoa Châu.
Viên Hạc cũng kinh ngạc nói: “Đông Hoa Châu à, ta từng nghe nói. Hình như còn là một châu rất lớn. Ta vẫn là lần đầu đụng phải người của châu khác, anh xem ra cũng tới tham gia tuyển chọn nhỏ, không bằng đi chung nói chuyện
Viên Hạc trực tiếp mời Cửu Thiên lên thuyền, Cửu Thiên khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị từ chối. Nhưng một cô gái bên cạnh nói: “Viên Hạc, anh sao ai cũng dẫn lên thuyền thế. Châu nhỏ như Đông Hoa Châu có thể so với Yến Châu chúng ta sao? Anh nói nhảm gì với anh ta chứ?
Người còn lại cười ha ha nói: “Hiếm khi gặp người của châu khác. Tuy là võ giả của châu nhỏ, nhưng tìm hiểu phong tục con người của châu khác cũng không có gì không đúng. Phùng Liễu, cô đừng cản nữa. Người anh em này, tôi tên Hạng Võ, đi lên nói chuyện không?”
Ánh mắt Cửu Thiên quét qua ba người, hai nam một nữ, đàn ông thì một người béo một người gầy, một người cao, một người lùn. Hạng Võ này trông dữ, mặt đầy thịt.
Cô gái Phùng Liễu lại có vài phần tư sắc, nhưng cũng chỉ có vài phần mà thôi.
Cửu Thiên nói: “Lên thuyền thì không cần. Chúng ta cứ nói chuyện như vậy là được. Tôi thấy ba vị thao túng thuyền thành thạo nhỉ. Thiết nghĩ là biết vật hư không này sử dụng thế nào, có thể nói cho được không?”
Cửu Thiên hỏi ra vấn đề mấu chốt mình muốn biết.
Phùng Liễu nghe thấy câu hỏi của Cửu Thiên, sự khinh thường trên mặt lại thêm vài phần.
Viên Hạc hơi sững người, sau đó cười lớn nói: “Ha ha ha. Anh Cửu Thiên, anh ngay cả vật hư không thao túng như nào cũng không biết thì dám vào dòng chảy hư không. Anh thật sự quá... giỏi.”
Viên Hạc nhất thời cũng không tìm được từ hình dung để hình dung cách làm này của Cửu Thiên, nhìn thấy dáng vẻ muốn cười của hắn ta, Cửu Thiên cũng chỉ có thể cười
ngại ngùng.
Vốn dĩ Hạng Võ cũng mời Cửu Thiên lên thuyền thì trong mắt lúc này cũng mang theo vài phần khinh thường, không nhiều lời nữa. Chỉ còn lại Viên Hạc nói với vẻ mặt hồ hởi: “Thật ra rất đơn giản, bất luận là vật hư không gì cũng cần canh kình hoặc nguyên khí để khống chế. Truyền lực lượng của anh vào, nó sẽ đi theo tâm ý của anh. Anh muốn kêu nó dừng thì dừng”
Cửu Thiên ồ một tiếng, chắp tay với Viên Hạc, tỏ ý cảm ơn.
Viên Hạc lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Thật ra ở trong dòng chảy hư không, có dừng hay không đều chả sao cả. Đặc biệt là chúng ta đi thẳng theo đại đạo tới đô thành. Để mặc vật không gian di chuyển là được. Tới điểm cuối thì tự dừng”
Cửu Thiên có chút nghe không hiểu, hỏi: “Đại đạo? Điểm cuối? Sao nói vậy?”
Viên Hạc nói: “Dòng chảy hư không bên dưới chúng ta chính là đại đạo, tương đương với quan đạo. Loại đại đạo này chỉ có chảy về một đường của đô thành. Anh có thể tưởng tượng đô thành thành một trận pháp khổng lồ, lực lượng thiên địa của cả nước Võ Đỉnh đều sẽ bị nó hấp thụ, từ đó hình thành tám đường ống cực lớn. Chúng ta là ở một đường trong đó. Đợi tới đô thành, dòng chảy hư không sẽ biến mất, đây không phải là tới điểm cuối rồi sao.”
Cửu Thiên nhìn dòng chảy hư không khổng lồ bên dưới, hít thêm một hơi thì lực lượng thiên địa phình chết vì to, Cửu Thiên rất kinh ngạc là đại năng như nào mới có thể làm được điểm này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất