Chữ xuống còn chưa nói ra miệng, nhánh cây dưới chân Phật Tịch vang lên tiếng răng rắc gãy xuống, sau đó người trên cây rơi xuống.

"A..."

Trong lúc hoảng loạn, Phật Tịch đưa tay túm nhánh cây trước mặt, kết quả nhánh cây kia bị gãy, Phật Tịch tiếp tục rơi xuống.

Bắc Minh Thần đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị đón được Phật Tịch rơi xuống. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó bị nhánh cây rơi xuống đập vào đầu. Lúc hắn chưa kịp phản ứng đã bị Phật Tịch rơi xuống sau đè ngã xuống đất.

Chỉ nghe thấy tiếng vang thật lớn, nương theo tiếng nhánh cây bị gãy, sau đó là bụi đất mù mịt. Một trận khói mù lượn lờ bay lên che đi tầm mắt người đến.

Những hộ vệ kia giữ con hổ bị trói gô, đứng thẳng ở đó, vẻ mặt tò mò nhìn phía trước.

Tiếng vang vừa rồi giống như tiếng nổ, chấn động đến mức khiến lỗ tai đám người rung động.

Phật Tịch được Bắc Minh Thần ôm vào lòng, chờ sau khi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa mới ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn xung quanh. Chỉ thấy cây cổ thụ kia ngã rạp xuống đất, nàng quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, phát hiện miệng hắn phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Phật Tịch kinh ngạc che miệng lại, vội vàng leo xuống khỏi người hắn.

[Tiêu, tiêu rồi, Bắc Minh Thần không bị ta đè chết chứ?]

"Bắc Minh Thần, ngài chết chưa?"

Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói của Phật Tịch, hắn chậm rãi mở mắt ra, dùng hết sức tức giận nói: "Yên tâm, ta còn chưa chết."

Phật Tịch gật đầu.

"Vậy ta yên tâm rồi."

Phật Tịch nhìn thấy Bắc Minh Thần đen mặt, nàng vội đứng lên, tay ôm cánh tay của Bắc Minh Thần.

"Nào, ta dìu ngài."

Những hộ vệ kia thấy thế nhanh chân chạy lên trước: "Vương phi, cứ đẻ bọn thuộc hạ."

Phật Tịch dùng sức, Bắc Minh Thần đã bị nàng kéo lên. Sau đó, nàng ân cần phủi bụi trên người hắn.

Hộ vệ đỡ Bắc Minh Thần vô cùng suy yếu trong tay Phật Tịch, nhanh chóng đi về doanh trại.

Giờ phút này hoàng thượng đứng ngồi không yên, vẻ mặt lo lắng không che giấu được. Nếu Bắc Minh Thần xảy ra chuyện thì phiền phức to rồi

"Hoàng thượng, hoàng thượng, Thần vương điện hạ bị người đỡ về doanh trướng." Thị vệ vội chạy đến, quỳ xuống đất hành lễ nói.

Hoàng thượng nghe vậy trong lòng chấn động, nhíu mày: "Đã bị thương sao?"

"Bẩm hoàng thượng, vâng."

Hoàng thượng đứng lên, nhanh chóng đi đến doanh trướng của Bắc Minh Thần.

"Vương gia sao rồi?" Hoàng thượng đi vào doanh trướng, đến trước giường, lo lắng hỏi.

"Hoàng thượng, cánh tay trái của vương gia bị thương nặng, nội tạng chấn thương nhẹ, có lẽ phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể hồi phục." Một thái y hơi lớn tuổi cung kính bẩm báo.

Hoàng thượng nghe vậy trong lòng trầm xuống, khẽ nhíu mày.

"Hoàng thượng, ngài đừng quá lo lắng, Thần vương điện hạ hiền lành ắt có thiên tướng, chắc chắn không sao." Thái giám ở một bên khuyên lơn.

*

Lúc Bắc Minh Thần tỉnh lại lần nữa, chỉ thấy bên tai mình vang lên tiếng "Rộp rộp...". Hắn từ từ mở mắt, thấy Phật Tịch đang ôm một cái chậu to hơn mặt của nàng, ăn thức ăn trong đó.

Hắn yếu ớt hỏi: "Nàng đang ăn gì thế?"

Phật Tịch nghe thấy giọng nói của Bắc Minh Thần, hưng phấn nhìn sang.

"Vương gia, ngài tỉnh rồi."

"Ừm."

Phật Tịch đưa chậu kia đến trước mặt của Bắc Minh Thần, để hắn nhìn thoáng qua.

"Món này gọi là khoai tây chiên do chính ta làm, rất giòn đó."

Bắc Minh Thần nhìn qua, mở miệng: "Để ta nếm thử xem có giòn không."

eyJpdiI6ImhDZHhZUlwvWThOeUlISkNLYmdwQjVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InE4VkNwdFdUN1FuSDBiZlY5ZG1HWEcrdUtcL2M1c1wvdWorbXhtM09BYVVxUG1GNVMra1JucDFJZGk0MnpqeFlLbXNPNHNGb0VhcmgzdUFBZVVMaldUMTNCbkRnd1dvbWFrZVg2UUFSM1NhU3FmTElhQmlVZXl2V3puMmJYQzFTMk5wcUFMMW8xY0NWUzYxMU5aekFyMGFjN1lYWlBtdEgydzJRQTlRYSt0M1FKTlwvdjliYm9GMXVKWGppSnZyc1wvRURnZUtoVnViVFp1azFIN1wvUW0rbVI1RVgxSFJDZjFmQnJGXC92UHo4OGpuRFk1VkhybFM3cWtTdkN3a1RCMXJVRmxcLzJOUjJCRVlha01UMmYrXC94anRSZWdtZ1BaK3pURVNpNFhQd3pZN2dhNVJUNE1YUFVraGFVRTZCaVwvVGZwaXFwYTlBdUhKejA4TWNxbWxrMW9ERDVTOElPU3g2dXRTWEFra29jRHZVNHZCXC82XC9TZHNpYjY3Rjd2eXNaaXNNbXhQWkNBVm14a2gwaVB1Q3lPSFhcL0hPdys4VEVQREJDY1pET3VFcm9uZnAwcUM3UHcrOWhKNkRqWWlGaG5jS1g4b0loYTdHUk1xU3pSNzU3N3Z0NG9oenNBPT0iLCJtYWMiOiI5MzcwMTNkOGRkNTlmNWMzZjQzYWIwYjFmZDgxNjM2ZGQwYTdiMDU3YWE1MTMyYmIxZWZlZmJkYTBkOTNhMWIyIn0=
eyJpdiI6InQwT2t3QzU5UDlYSHVyaXl4dmxiUHc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9GTGlBUmcrbTB3cGdmUm1MdVVMc0pKVlh6bGk0Qmh5TXZQOXNlUnVRVE5RQUpKVWNLQ2w4ZjdRWWdQazRrSk9ZUGwyTkFOcE5WekZRVXAxVUhSWEEydUltRnBMU2VyN3h5bkVIZmpmZXIzRDF3VTk4ZXpVZGhXd3lySEtsSkVXTDZrdmFEVytCV0hCR0YyM003YTg5Yk9VcHo0Nm1hQ2pOd2tJMDlMYThcL1hWS0Z2VENGWkdFSTJKc2dnS2tvdnh2TFI4UmhVSmZaTFhBRjdiYWRhVEx5V3pRSlZEV3JcL2pFSUwwU21ld25tVEs1MlFybEFKbUZsMDVQS085QkNGRTBYYXhyXC9oa3U4Q1h2XC9UXC95dm1CWWhTWjluSWI1VHBNMTNpeXVNa0loODgrQkF5WjNDV2NXZlpqejRmdHZRalllR0U2VUcxYUcwMlwveGdPc1A0VzhobEYxTFdcL1BHZHB3XC9vc1J1RDdqSHpPUjdTQ1VVTHlXZFQwV3laYmhoOGRBIiwibWFjIjoiZWZlMjBlYmJhZjhlYjg0OGU5Y2UwODU1NGRiM2Y3NjA2Mjk1NzI3NDQ3M2I0YjNlYTY0NjE2MmJkYzU1NTY2OSJ9

Sau đó, Bắc Minh Thần chỉ nghe thấy tiếng "Rộp rộp...".

Ads
';
Advertisement