Khóe miệng Bắc Minh Thần co giật mấy lần, hắn nghe thấy được tiếng rất giòn, nhưng hắn vẫn muốn nếm thử. Hắn vẫn chưa được nếm qua món khoai tây chiên gì đó.
Hắn vờ muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích chỗ ngực đã truyền đến cơn đau khiến hắn từ bỏ. Hắn duỗi một tay ra: "Nào, dìu ta dậy, để ta nếm thử."
Trong miệng Phật Tịch vẫn nhai khoai tây chiên, nàng lùi ra sau lắc đầu: "Vương gia, thứ này bệnh nhân không được ăn. Ngài nghe thấy, biết ăn rất ngon là được rồi."
[Đây là đồ ăn vặt của ta, vất vả lắm mới làm ra được, không muốn chia sẻ với hắn.]
Sắc mặt Bắc Minh Thần đen lại thấy rõ, hắn còn tưởng rằng Phật Tịch thật sự quan tâm đến sức khỏe của hắn nên mới không cho hắn ăn khoai tây chiên này. Song, hiện thực tát hắn một bạt tai.
"Khụ khụ..." Không biết Bắc Minh Thần tức giận hay tức giận đến mức ho kịch liệt.
Phật Tịch mắt nhìn nhìn qua, thấy Bắc Minh Thần đen mặt. Nàng vừa muốn cử động, nghĩ đến chuyện gì đó lại ngồi xuống, miệng khẽ mấp máy, nói không rõ lời: "Ngài sao rồi?"
Lồng n.g.ự.c Bắc Minh Thần phập phồng kịch liệt, suýt chút nữa không thở nổi. Hắn hít sâu một hơi, lại ho khan.
"Khụ khụ khụ..."
Cuối cùng Phật Tịch vẫn không đành lòng, tiến lên mấy bước ngồi bên giường đưa tay vỗ lưng thuận khí cho Bắc Minh Thần, phàn nàn nói: "Ngài thật là, ta hỏi ngài sao rồi, ngài chỉ cần nói cho ta biết là được, sao phải dùng hành động thực tế chứ. Hừm, ho khan đến mức đỏ mặt rồi."
[Giống như cua hấp vậy.]
Bắc Minh Thần tức giận đến mức không thể dùng từ hít sâu một hơi để hình dung. Hắn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đầu nóng lên, không ngồi dậy nổi, chỉ có thể tức giận đưa tay cầm cổ tay của Phật Tịch.
Phật Tịch vội thả cái chậu trong ngực xuống, vỗ tay Bắc Minh Thần đang nắm cổ tay mình, miệng lẩm bẩm: "Thả ra, thái y bảo ngài nghỉ ngơi cho tốt."
Bắc Minh Thần tức giận nhìn Phật Tịch, Phật Tịch nghĩ hắn bị thương không làm gì được nàng nên muốn khi dễ hắn sao?
Phật Tịch phát giác sự khác thường, trên mặt lộ vẻ bất ngờ lại mờ mịt.
[Bắc Minh Thần tức giận à?]
[Chẳng lẽ tức giận ta khiến hắn bị thương?]
Nàng nghĩ đến đây chợt nở nụ cười, gò má như hai đóa hồng nở rộ kiều diễm, giọng nói dịu dàng: "Vương gia, nếu người khác hỏi ngài vì sao bị thương, ngài có thể đừng nói bị ta ngã xuống làm bị thương không?"
Bắc Minh Thần hơi nhíu mày, thả lỏng tay Phật Tịch ra, ung dung nói: "Không biết vương phi nói gì với người khác?"
Phật Tịch ngượng ngùng cười cười, đưa tay sờ mũi, khẽ ho: "Ta nói với những người kia rằng vương gia bị lão hổ làm bị thương."
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch đang cười khẽ, thở dài một hơi, cũng giống như thế.
Hắn nuốt nước bọt, vừa rồi quá tức giận không phát hiện ra mình khát. Bây giờ mới phát hiện cổ họng của mình sắp bốc khói. Hắn đưa tay ra định chỉ nước trà trên bàn.
Phật Tịch thấy sắc mặt của Bắc Minh Thần đã tốt hơn, biết hắn sẽ không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này. Nàng vui vẻ bưng chậu lên lần nữa, vừa ôm vào lòng thì Bắc Minh Thần đã đưa tay qua.
Phật Tịch nhìn bàn tay kia, vội ôm chặt chậu đứng lên, đi ra ngoài nói vọng vào: "Vương gia, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ta trở lại thăm ngài."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất