Phật Tịch không kìm được muốn cười, nhưng nhìn thấy Lâm vương phi ở bên cạnh vẫn cắn chặt môi. Giờ phút này nếu nàng bật cười lên tiếng, Lâm vương phi có nghĩ rằng nàng khiêu khích không?

Không đến mức cầm đao chém nàng chứ.

Nàng khẽ ho một tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ..."

Phật Tịch rất muốn hỏi Lâm vương phi và Lâm vương thành thân lâu như thế, Lâm vương phi không mang thai trước, sao lại để tiểu tam mang thai trước chứ?

Đứa bé kia của Lâm vương thật à? Không biết chừng có chuyện gì bí ẩn, dù sao vô sinh cũng là truyền thống hoàng thất.

Lâm vương phi khẽ thở ra một hơi, đưa tay sờ bụng mình, buồn bã nói: "Bụng này của ta đúng là vô dụng."

Phật Tịch nghe vậy, lắc đầu nói: "Chuyện này có liên quan gì đến tỷ, phải xem giống của Lâm vương..."

Nói đến đây, Phật Tịch ngừng lại.

Trời ạ, nàng đang nói chuyện gì thế? Nàng phổ cập kiến thức khoa học mang thai cho người cổ đại à.

Ngại quá.

Lâm vương phi có vẻ khó hiểu: "Phải xem giống của Lâm vương là thế nào?"

Phật Tịch ngậm miệng, sau đó há miệng, khẽ nói: "Phải xem Lâm vương điện hạ có giống hoa hướng dương hay không?"

"Hoa hướng dương?"

Phật Tịch gật đầu: "Hoa hướng dương hướng về phía mặt trời, có thể..."

Tiểu nữ bất tài không bịa được nửa.

Lâm vương phi lại nghĩ rằng Phật Tịch ám chỉ mình chuyện gì đó, nên không hỏi nhiều nữa.

Phật Tịch mau chóng đổi chủ đề: "Tỷ tỷ..."

Lâm vương phi cười cười: "Phật Tịch gọi tên ta là được."

Phật Tịch đứng hình, tên?

Lâm vương phi tên gì? Nàng không biết.

Nàng há to miệng: "Gọi tỷ tỷ chúng ta có vẻ thân thiết hơn."

Lâm vương phi mỉm cười gật đầu, nàng rất thích có một muội muội như Phật Tịch.

Phật Tịch thấy đã qua chuyện, thở dài một hơi cười cười với Lâm vương phi.

Lâm vương phi cũng cười, chậm rãi nói: "Nhìn muội đơn thuần như thế, chắc là Thần vương điện hạ đối xử với muội rất tốt, muội chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ hay kẻ đáng sợ."

Bắc Minh Thần?

Đối xử với nàng không tệ?

Ai nói nàng không gặp kẻ đáng sợ?

Mẹ, chính là người phụ nữ tên mẹ, không cho phép nàng đi đây đó, ở trong nhà còn bị ghét bỏ, giúp đỡ thì nói làm phiền, không giúp thì nói lười biếng. Ngủ thì nói ngủ như heo, ngồi thì nói chán ghét, chơi điện thoại thì nói như muốn chui vào, không chơi điện thoại thì nói như khúc gỗ.

Dù sao chỉ cần mẹ tức giận thì cô thở cũng là chuyện sai.

Cô rất nhớ mẹ, không biết trong hơn nửa năm cô rời đi này, mẹ đã kết hôn mấy lần rồi?

"Vương phi, Thần vương phi, đến bờ sông rồi." Xe ngựa dừng lại vang lên tiếng phu xe.

Phật Tịch đưa tay đỡ Lâm vương phi, hai người một trước một sau xuống xe ngựa, cùng nhau đi thẳng về phía trước.

Một cơn gió khẽ thổi qua, lá cây rơi rụng theo gió. Sau khi lá cây rơi xuống lại bị thổi lên, từng chiếc lá bay về nơi xa. Lâm vương phi đưa tay đón một chiếc lá, ngẩng đầu quan sát những chiếc lá rơi xuống, trong mắt hiện lên vẻ ưu thương và phiền muộn.

eyJpdiI6IkY5aFdTYXZcLzFzMytZTHBXdFFzRFhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitBa0MxXC9IZFRUYkhybXpkN01CSVwvVnpiaW9SZjF5cXBBb3BLNVwvbnpEXC9pZEVwTnQzSTJmNXlobE95eVwvY09HbGZPbDM1c2c1bW5tS0hqWTFBZ29XVWwyUlNpdFwvM0lqZ0J5V0J2SUdocTJpbUUwWGNqVm5FQzRUaU5WdFZMNjVrV3phamtxemFLeDFLc2dKT1B3c2ZCeno0YkhzZjdPMVNldlwvTEpHMmR4c3UxVU9iMGY1MXJcL081VW9vOVVNVXNqIiwibWFjIjoiYzczMzk2OGU4NTdjMDZmNDgzZDc0MTFkMGZlODc5OTM5MTA5NGRkOTBjZjhhOGI4NjAwN2MwYzlmNWJhNWNmZSJ9
eyJpdiI6ImtKSk5xb2wycnJEaW5tcXNzYVduMUE9PSIsInZhbHVlIjoiTlkzdngyOGNyTGRBVUZNN2tqdXQ5R2p5NDdNWTdWajNoeElHdHBHdmt0TW9mXC9lbm9veUlrbElLMmJPNTBGN1Ryc1o3MnpxakhQYzBwMWY3cHYwampFazlMR0h6dlpSTzlUWXNWNjdVcWllRVFMTDl4a0VRQUFSMTFPTm1vNUc5UFRjajZiNThmUkpaVW9hdGZNenV1RVFkKzlMVFg3TVVpZ2FBR3U4ZFRGRlU0SHYyTzhpMnNvZDlpa0dVN2tkWjI0M2tEalFQVWlUaDJ4VndhbjdMWG9YeTNMTEVPc1JJdStheU5uUzRyTVJ4SlI1NEdyc0NaYnF5aEVWQ21oMnhCdnFwZ0NcLzBwbHZaK0F0T0J3ZUJKT2lYVnhWR1g3eUZ1aVVkbEhncDhGR0Q2Q1JKbGpIVUJZMWtwUHRVRTkrSkhpWmEwZTVxK0RuYmRPUlpWUytuOGc9PSIsIm1hYyI6ImUwMGQ0YjdmZGRhYmNhYzZiYTAyMmU2Y2FiYzA1ODM0OWMzZGE4Nzg2NWI5MDBlNTkxM2RhMjNiMTg4YjRiMWQifQ==

 

Ads
';
Advertisement