Ánh mắt Lâm vương phi từ lá cây dời đến nơi xa, ánh nhìn chăm chú, tùy ý mở miệng: "Lá cây rơi xuống."
Phật Tịch khẽ ừm một tiếng, lá cây rơi xuống không phải vì cây không giữ lại, cũng không phải vì gió cuốn, vì lá non mọc ra nên phải rụng.
"Tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia xem chút đi."
"Được..."
Hai người nâng bước đi về phía trước, thấy cách đó không xa có người đang câu cá. Người kia thả cá vừa câu được đi.
Vẻ mặt Lâm vương phi ôn hòa.
Phật Tịch nhìn con cá đang bơi kia, vẻ mặt mờ mịt. Vất vả lắm mới câu được cá mà lại thả đi... Gừng, mà đã phóng sinh rồi... Thôi đi...
"Man Nghi..."
Một giọng nói vang lên sau lưng Phật Tịch. Man Nghi là ai?
Lâm vương phi ở bên cạnh nghe vậy quay người nhìn lại, sau khi thấy rõ người đến thì vui vẻ ra mặt. Nàng ấy đi lên mấy bước nắm chặt tay nữ tử kia, nữ tử kia hành lễ với Lâm vương phi.
"Hướng Dĩnh, sao lại đến đây?"
Nữ tử tên Hướng Dĩnh kia cười nói: "Chẳng phải trong lúc rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi à?"
Lâm vương phi gật đầu, hỏi nghiêng người: "Vị này là Thần vương phi."
Hướng Dĩnh vội hành lễ: "Bái kiến Thần vương phi."
"Không cần đa lễ."
Hướng Dĩnh nhìn xung quanh, nói với mấy người Phật Tịch: "Nơi này không thú vị gì cả, chúng ta đi thôn trang đi."
Lâm vương phi nhìn Phật Tịch, khẽ nói: "Phật Tịch đi được không?"
"Muội sao cũng được."
Sau đó, ba người dạo bước đến thôn trang, đi đến một tửu lâu. Chắc là chủ tửu lâu quen với Hướng Dĩnh, khi thấy Hướng Dĩnh vội ra chào hỏi.
"Mau qua đây ngồi."
"Mau dâng trà..."
Phật Tịch mỉm cười, đỡ Lâm vương phi đi qua ngồi xuống.
Hướng Dĩnh chỉ bà chủ: "Đây là Man Thù."
Nói xong lại nhìn Lâm vương phi, mím môi cười: "Ta phát hiện những người trong tên có chữ Man đều vô cùng dịu dàng động lòng người."
Phật Tịch ngước mắt lên, ai nói?
Xem thường Siêu Nhân Điện Quang à*?
* Siêu nhân điện quang tiếng trung là 奥特曼, chữ 曼 này giống nhau.
"Phật Tịch, uống một hớp nước trà đi." Lâm vương phi thấy Phật Tịch ngây ngốc, nghĩ rằng nàng nhàm chán.
Phật Tịch hoàn hồn, đáp: "Vâng."
Mấy người ngồi một lúc, Phật Tịch quay đầu nhìn sắc trời, cũng không biết Bắc Minh Thần sao rồi?
Nàng cố ý chọc giận Bắc Minh Thần, chọc giận khoảng thời gian trước Bắc Minh Thần đối xử với mình như thế. Nàng dời mắt, nàng đã bảo Linh Tiêu chăm sóc Bắc Minh Thần, chắc không sao đâu.
Lâm vương phi thấy Phật Tịch không chú ý, mỉm cười nói: "Phật Tịch, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi."
Phật Tịch mỉm cười vui vẻ, đáp lời, đứng lên đỡ Lâm vương phi. Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Một đường yên tĩnh đến phủ Thần vương, sau khi Phật Tịch tạm biệt Lâm vương phi thì nhanh chân xuống ngựa.
"Vương phi..."
Thị vệ của phủ Thần vương nhìn thấy Phật Tịch tới, vội cúi đầu hành lễ.
Phật Tịch bước nhanh đi vào Thần Tịch viện, nhìn xung quanh thấy không có ai, trong lòng hơi tò mò.
[Người đi đâu cả rồi?]
"Kẹt kẹt", Phật Tịch đẩy cửa phòng ra, ló đầu vào dò xét, thấy không có tiếng động mới từ từ đi vào.
[Bắc Minh Thần ngủ rồi à?]
Phật Tịch vừa đi vừa nhìn lén, vừa bước vào trong chỉ thấy Bắc Minh Thần ngủ trên giường, mắt trừng to vô cùng hung ác.
Nàng dừng một lúc vội đi qua: "Vương gia, sao ngài còn chưa nghỉ ngơi?"
Bắc Minh Thần vốn không muốn phản ứng Phật Tịch, nhưng miệng không nghe lời: "Bổn vương vẫn chưa ăn cơm."
Phật Tịch gật đầu: "Vậy sao ngài không ăn cơm?"
Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, cả người lộ vẻ khó chịu tỏ ý với Phật Tịch hắn rất tức giận.
Phật Tịch mím môi.
[Chẳng lẽ không đói bụng à?]
[Dường như lúc người ta bị bệnh cũng không muốn ăn cơm.]
"Vương gia, ngài đã lớn như vậy rồi, sao còn giống như đứa trẻ vậy. Không ăn cơm sẽ không có dinh dưỡng và sức khỏe. Không có dinh dưỡng và sức khỏe thì chỉ có thể nằm trên giường thôi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất