Nàng nói xong, thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần đổi thành màu gan heo, khí thế hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
Phật Tịch ngậm miệng, nhìn Bắc Minh Thần mấy giây, sợ Bắc Minh Thần thật sự bị mình làm cho tức chết, nàng vuốt ngực hắn, khẽ nói: "Vậy ngài muốn ăn cái gì?"
Bắc Minh Thần nói: "Ta muốn ăn cơm nàng nấu." Hắn nói xong chăm chú nhìn Phật Tịch, trong ánh mắt ẩn chứa sự mong chờ.
Phật Tịch lúng ta lúng túng, nhưng phản ứng rất nhanh, quả quyết nói: "Ngài có chắc muốn ăn cơm ta nấu chứ?"
[Ta còn không dám ăn cơm ta nấu.]
[May mà được mẹ đại nhân đánh giá, ăn muối thì ăn muối đi, cho rau vào làm gì. Con xem mấy loại rau củ kia đáng thương biết bao, cạn khô nước rồi.]
Trong lòng Bắc Minh Thần cứng đờ, Phật Tịch có nhà ở thế giới cũ à? Vậy nàng có nghĩ trăm phương ngàn kế để trở về không?
Hắn nghĩ đến đây, cả người lại dâng lên sự ngang ngược, nhưng hắn lại nhanh chóng kìm nén. Không được, không thể hù dọa nàng nữa, người đi thì hắn có thể tìm về, nhưng hồn đi thì hắn đi đâu tìm đây?
Phật Tịch nhìn sắc mặt Bắc Minh Thần thay đổi liên tục, không rõ là có chuyện gì?
Giọng nói ôn hòa của Bắc Minh Thần vang lên: "Chỉ cần là món nàng làm thì ta đều thích."
Phật Tịch cười yêu kiều, lúm đồng tiền lộ ra, rụt tay lại đứng lên trốn đi.
"Vậy ngài chờ một lát nhé."
Bắc Minh Thần nhìn thấy Phật Tịch cười, hơi ngẩn người, đến khi có giọng nói vang lên. Ngay sau đó là tiếng cửa đóng lại hắn mới hoàn hồn quay đầu nhìn sang. Đuôi lông mày của hắn chứa đầy vẻ ôn hòa, cả người trầm tĩnh cười cười.
Cả người Phật Tịch tỏa ra sự vui vẻ, trên mặt nàng nở nụ cười nhạt ngay cả mình cũng không nhận ra chạy về phía phòng bếp.
Vừa mới vào phòng bếp, chỉ thấy quản sự chào đón, cúi người cung kính: "Tiểu nhân bái kiến vương phi."
Phật Tịch gật đầu: "Ngươi không cần để ý đến ta, đi làm việc đi, ta nấu cơm cho Bắc Minh Thần."
Quản sự vội quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ: "Hồi bẩm vương phi, hôm nay nhà bếp đã nấu thức ăn, là vương gia nói ngài ấy không muốn ăn."
Phật Tịch biết quản sự đã hiểu nhầm rồi, vừa muốn nói chuyện, trước mắt hiện lên ánh sáng trắng. Chờ khi nàng phản ứng kịp, ánh sáng trắng kia đã hạ xuống.
Nàng tập trung nhìn lại, thì ra là bánh rán bay.
Hay lắm, suýt chút nữa nàng nghĩ da mặt mình thành tinh rồi.
Hồi lâu sau quản sự không nghe thấy giọng nói mới nâng mắt nhìn lại, sau đó nhìn theo ánh mắt Phật Tịch, cẩn thận hỏi thăm: "Vương phi muốn ăn bánh rán bay à?"
Phật Tịch gật đầu, dời mắt, đúng là nàng muốn nếm thử bánh rắn bay này có vị gì.
"Ta muốn làm phần kia."
"Vâng."
Phật Tịch đi vào phòng bếp, nhìn xung quanh một hồi, suy nghĩ nên làm món gì cho Bắc Minh Thần.
Quản sự đi đến, cung kính nói: "Vương phi, người cần tiểu nhân làm gì không?"
Phật Tịch lắc đầu, liếc mắt nhìn sang: "Bệnh nhân ăn món gì dễ dàng tiêu hóa?"
"Dễ tiêu hóa à."
Phật Tịch gật đầu, phất tay ra hiệu cho quản sự mau lui đi.
Món dễ tiêu hóa?
Sao nàng lại nghĩ đến thuốc tiêu thực nhở.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất