"Cái... bàn tay khổng lồ đó, chẳng lẽ là thánh pháp cực phẩm đã thất truyền từ lâu - Pháp Thiên Tượng Địa sao?"
"Thánh pháp đó có thể tùy ý phóng to thu nhỏ bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, nghe nói luyện đến mức tối cao, có thể đầu đội trời, chân đạp đất, giống như Phụ Thần Bàn Cổ của Vu tộc!"
"Phóng to thu nhỏ? Thánh pháp đó lợi hại vậy ư..." Mấy Cổ Tổ nhà họ Khương mặt mày nghiêm trọng, nhìn Lâm Phong với ánh mắt kính sợ.
Và ngay lúc đó.
"Kêu kêu gào gào cái gì! Cứ như nhà quê mới lên phố ấy, thấy gì cũng trầm trồ!"
"Vút!"
Lâm Phong thoắt cái đã biến mất, rồi lại xuất hiện ngay trước mặt Vương Chấn, túm lấy cổ ông ta, nhấc bổng lên cao như đang xách gà con.
"Mày... thả tao ra, tao là người của nhà họ Vương đấy!" Mặt Vương Chấn tái nhợt, vùng vẫy kịch liệt, nhưng đều vô ích! Lâm Phong đã tôi luyện thân thể đến tầng thứ chín, đạt đến cực hạn của thể chất... Nói không ngoa, bây giờ cho dù có bị núi cao chặn đường, Lâm Phong cũng có thể dùng tay bóp nát!!
"Nhà họ Vương thì sao? Tao thích nhất là giết người nhà họ Vương đó!" Lâm Phong cười lạnh.
"Mày….. mày không được làm vậy, làm vậy sẽ gây ra tai hoạ! Cái giá phải trả sau này, chắc chắn mày sẽ không gánh nổi! Chỉ cần cường giả của nhà họ Vương đến đây, có thể dễ dàng bóp chết mày!" Vương Chấn lớn giọng đe dọa. Đến nước này rồi mà ông ta vẫn chưa nhận ra, thái độ của Lâm Phong chẳng có chút nào là sợ hãi.
"Đúng là thứ ngu dốt!" Lâm Phong chẳng buồn nói nhiều, xách Vương Chấn đến trước mặt Khương Ngôn Khê, nói: "Nhị sư tỷ, tên này đã bị tôi dùng Phong Linh Thuật phong ấn linh khí toàn thân rồi. Chị cứ việc xơi đi, đừng khách sáo."
"Được!"
Khương Ngôn Khê gật đầu, cũng không khách sáo, lập tức chộp lấy cổ Vương Chấn.
Khương Ngôn Khê nhún chân vài cái vài. Phi người lên không trung, chỉ trong chớp mắt, cả cô ta và Vương Chấn đã biến mất trước mắt mọi người.
Tinh khí bản nguyên của một cường giả Hóa Thần trung kỳ rất dồi dào, cô ta phải tìm một chỗ kín đáo từ từ hấp thu.
Chứng kiến cảnh này, đám người nhà họ Khương đều ngỡ ngàng. Một vị Cổ Tổ ấp úng hỏi:
"Ngôn... Ngôn Khê thật sự sẽ hấp thụ tên đó ư?"
"Đúng vậy, đó chỉ là một thuật pháp nhỏ giúp nhị sư tỷ tăng cường tu vi thôi, mấy người không cần lo lắng quá đâu!" Lâm Phong giải thích.
Vị Cổ Tổ kia nghe vậy, ánh mắt khẽ động nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ thầm than trong lòng: Giới trẻ bây giờ đúng là tàn nhẫn mà!
Lúc này, Lâm Phong chuyển hướng nhìn sang Hoàng Thiên Hải đang đứng gần đó. Hoàng Thiên Hải sợ đến mức da đầu tê dại, vừa thấy Lâm Phong nhìn mình, đã lập tức lùi lại, run rẩy nói:
"Mày… mày muốn làm gì? Tao... tao chính là người của nhà họ Hoàng..."
"Bùm!"
Lâm Phong chẳng buồn nói nhảm, một chưởng vỗ cho Hoàng Thiên Hải biến thành sương máu.
Đến đây, toàn bộ người của nhà họ Hoàng đều đã bỏ mạng!
Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt mấy vị Cổ Tổ nhà họ Khương liên tục biến đổi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất