"Là sư phụ ban cho tôi." Khương Ngôn Khê lạnh lùng nhìn Vương Lập.
"Hả? Sư phụ của cô là ai? Kẻ đó còn bảo vật nào khác không? Có thể ban cho cô pháp bảo cực phẩm thì trên người sư phụ cô vẫn còn Linh Bảo phải không?" Vương Lập sốt sắng gặng hỏi.
Không ngờ lần này đến nhà họ Khương còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nếu có thể thu hoạch thêm vài món bảo vật, vậy thì không thể nghi ngờ, sức chiến đấu của gã sẽ tăng lên rất nhiều, địa vị trong nhà họ Vương cũng sẽ tăng lên cực lớn.
"Sư phụ của tôi là Thanh Vân thượng nhân, ông biết không?"
"Nếu như ông thật sự có bản sự tìm tới sư phụ, chắc chắn người sẽ rất vui lòng cho ông bảo vật, cam đoan khiến ông vui vẻ cả một đời." Khương Ngôn Khê lạnh lùng cười.
Một tu giả Hóa Thần Cảnh lại dám nhòm ngó đại năng độ kiếp đỉnh phong, thật nực cười vô cùng.
"Thanh Vân thượng nhân?" Vương Lập trợn tròn mắt.
Gã chưa từng nghe thấy cái tên này nhưng gã tin, chỉ cần mình trở lại Linh giới thì có cách tìm ra người này.
Đến lúc đó, bất kể như thế nào cũng phải cướp lấy mấy món bảo vật, dù phải dùng đến sức mạnh gia tộc ở đó cũng không tiếc.
Nghĩ tới đây, Vương Lập từ tốn nói: "Thực lực nhà họ Khương các cô quá rác rưởi, không kẻ nào chịu nổi một chiêu."
"Hôm nay đừng trách tôi không cho các người cơ hội, chỉ cần các người nói ra vị trí của Cửu Vũ Đỉnh, tôi không chỉ tha cho thái độ bất kính của nhà họ Khương trước đó, mà còn có thể giúp nhà họ Khương các người đứng vững gót chân trong thời loạn lạc."
Vương Lập dừng một chút rồi lại dời mắt về phía Khương Ngôn Khê, mỉm cười nói: "Còn cô nữa, cô theo tôi đi."
"Tôi đi theo ông?"
"Đúng vậy. Thiếu chủ nhà tôi rất thích kiểu phụ nữ như cô..."
"Thiếu chủ nhà ông thật khác người, lại còn thích cả mẹ ông..." Khương Ngôn Khê lạnh lùng cười một tiếng.
Vương Lập nghe vậy ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, vẻ mặt gã khó coi vô cùng.
Sao tự dưng gã lại thành con trai người ta?
"Ăn nói đê tiện đúng không?" Vẻ mặt Vương Lập hờ hững, gã quyết định thảm sát bọn họ.
"Xoạt!"
Một luồng khí tức đáng sợ chậm rãi tràn ra từ người gã, làm cho tình hình xung quanh biến đổi, bầu không khí như muốn đóng băng lại.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt mọi người nhà họ Khương hơi có vẻ tuyệt vọng...
Khương Ngôn Khê vẫn bình tĩnh, hai tay nhanh chóng kết ấn, quyết định thi triển át chủ bài lớn nhất của mình...
"Cửu Cửu Quy Nhất Pháp."
Sư phụ đã dạy cho cô ta thần thuật giữ mạng này, trong thời khắc mấu chốt, có thể thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể, phóng ra sức mạnh vượt quá cảnh giới của mình, cũng hội tụ sức mạnh này đến cùng một điểm và phát ra công kích khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng di chứng của Cửu Cửu Quy Nhất Pháp rất lớn.
Nhẹ thì hạ cảnh giới, nặng thì người chết đạo hết.
Nhưng giờ phút này, vì nhà họ Khương, cô ta cũng bất chấp hết.
"Ngôn Khê, con lui ra đi." Lúc này, Khương Thái Sơ bỗng nhiên lên tiếng.
Khương Ngôn Khê quay đầu nhìn về phía ba mình, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Mặc dù thực lực ba không kém, nhưng dù sao vẫn chỉ là một võ giả Hư Cảnh, tuyệt đối không phải đối thủ của Vương Lập...
"Chẳng lẽ con không tin ba?" Vẻ mặt Khương Thái Sơ bình tĩnh.
Khương Ngôn Khê do dự một lát, cuối cùng lựa chọn lui về sau lưng ba mình.
Mà giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Khương Thái Sơ.
Rốt cuộc tộc trưởng đương nhiệm của Khương tộc muốn làm gì?
"Khương Thái Sơ, ông không muốn đánh với tôi đúng không? Thậm chí ông còn không phải là một tu tiên giả."
"Mặc dù năm đó vị đại nhân vật kia muốn dùng võ thành tiên, đánh vỡ ràng buộc thiên địa. Nhưng dù sao võ đạo chỉ là võ đạo.... Tôi có thể tuỳ tiện bóp chết ông." Vương Lập trêu tức nhìn Khương Thái Sơ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất