Lúc này, không khí tại hiện trường tĩnh lặng tới rùng mình. Gã cường giả thần bí náu mình trong hư không lạnh lùng nhìn chằm chằm hai sư huynh đệ, không hé răng nửa lời.
Qua một hồi lâu, hắn ta đột nhiên cất tiếng cười nhẹ: "Phái Thanh Vân đúng là không tầm thường, tiếc thay chẳng bao lâu nữa sẽ rơi vào cảnh diệt vong. Để ta xem đến lúc đó các cậu còn có thể tự tin được như hôm nay nữa không…"
Nói xong, không chờ đại sư huynh đáp lại, bóng dáng tên cường giả bí ẩn tức khắc biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!
Hắn ta vừa rời đi, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm cũng lập tức dịu xuống. Mọi người thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh túa ra như suối, có kẻ còn nhũn chân ngồi hẳn xuống đất vì không chịu nổi.
Không phải họ nhát gan, mà thật sự là quá đỗi khủng khiếp! Cảm giác như vừa lượn quanh Quỷ Môn Quan một vòng vậy!
Đến đại sư huynh cũng khẽ thở phào. Tuy anh ta không sợ tên cường giả ban nãy, nhưng cũng chẳng muốn liều mình đấu một trận sinh tử với đối phương làm gì.Trước không bàn đến chuyện thắng bại khó đoán, quan trọng là một khi hai người nảy sinh xung đột, rất có thể sẽ khiến thiên địa đại kiếp đến sớm!
"Các vị, chuyện hôm nay tốt nhất đừng truyền bậy ra ngoài, bằng không e là sẽ rước họa vào thân..." Giọng nói đầy uy nghiêm của đại sư huynh vang vọng khắp đất trời.
Đám đông nghe mà run rẩy trong lòng. Dự tính ban đầu của họ là khi nào về nhà sẽ ra sức tuyên truyền những gì mình nghe mình thấy hôm nay để khoe khoang làm màu cho thiên hạ biết, nhưng vừa nghe đại sư huynh nói vậy, họ lại thấy hơi chột dạ...
Lỡ chẳng may dính líu đến nhân vật tầm cỡ thế này, thử hỏi có ai mà không sợ chứ?!
***
Lúc chạng vạng, khi mặt trời đã ngả về tây, tỏa chiếu ánh hoàng hôn nhàn nhạt, ba sư huynh tỷ muội cùng tụ họp trong một căn phòng.
Khương Ngôn Khê bưng đến một ấm trà Đại Hồng Bào thượng hạng, rót cho Lâm Phong và Lý Trường Dạ mỗi người một tách trà nóng hổi.
Sau đó, cô ta ngồi xuống một bên, hai tay chống cằm, lúc thì nghiêng đầu nhìn Lâm Phong, lúc lại đảo mắt ngó đại sư huynh, trên gương mặt xinh đẹp thoáng hiện ý cười đầy tinh nghịch trông cực kỳ đáng yêu...
Trước mặt người khác, cô ta là nhị tiểu thư nhà họ Khương lạnh lùng, khí phách như núi tuyết, nhưng trước mặt hai người đàn ông này, cô ta lại chẳng khác nào một cô gái nhỏ, không chỉ tất bật rót trà mời nước, mà còn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn...
"Lúc cậu độ kiếp, tôi và sư phụ có đứng bên cạnh quan sát! Tam Cửu Thần Lôi Kiếp là kiếp nạn của yêu nghiệt, cậu là linh thể trời sinh nên gặp phải kiếp đó cũng bình thường, thậm chí sư phụ còn thấy mừng nữa." Lý Trường Dạ mỉm cười nhìn Lâm Phong.
"Hèn chi tôi lại thấy là lạ, tự dưng lại xuất hiện một đạo thiên lôi hình người..." Lâm Phong chợt ngộ ra.
"Đạo thiên lôi hình người? Đó là thứ gì?" Lý Trường Dạ sửng sốt.
"Anh không biết ư?" Lâm Phong kể lại ngắn gọn tình hình lúc đó.
"Là vậy sao..." Lý Trường Dạ trầm ngâm vài giây, quyết định không tiếp tục đào sâu tìm hiểu. Dù gì anh ta cũng chẳng hiểu biết gì nhiều về mấy chuyện này, thậm chí còn cho rằng trong Tam Cửu Thần Lôi Kiếp xuất hiện thiên lôi hình người là chuyện hết sức bình thường nữa...
"Đại sư huynh, kẻ vừa rồi có phải là Kỳ Thủ - người nắm quyền kiểm soát ván cờ thiên địa trong truyền thuyết không?" Lâm Phong hỏi.
"Không phải, tu vi của hắn chỉ mới tới Độ Kiếp sơ kỳ thôi, còn lâu mới đạt đến trình độ đó! Còn những người được gọi là Kỳ Thủ đều là cường giả siêu cấp có khả năng khống chế tất thảy mọi chuyện, tu vi của họ đã chạm tới ngưỡng cực đại của Độ Kiếp cảnh, dù là ai trong số họ cũng có thể kích phát một trận thiên địa đại kiếp... Hầy!" Nói đoạn, Lý Trường Dạ bỗng thở dài.
"Sao anh lại thở dài?" Lâm Phong hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất