Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Giao long màu xanh đỏ thấy vậy thì hoàn toàn nổi trận lôi đình. Đôi mắt đỏ rực như đèn lồng của nó nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, cơ thể to lớn chậm rãi bay lên khiến cả hang động rung chuyển dữ dội như sắp sụp đổ.  

 

 

    

 

Nó tức quá!  

 

    

 

Nó không tức vì cái chết của Hàn Hạo Thiên mà vì Lâm Phong lại dám xem thường nó đến vậy.  

 

    

 

Nó là ai chứ?  

 

    

 

Là yêu thú thượng cổ, là thú nuôi của đại năng đã từng độ kiếp, hơn nữa còn trải qua trận đại chiến khủng khiếp thời thượng cổ với chủ nhân.  

 

    

 

Trong mắt nó, lúc này nó xuất hiện thì tên này phải thần phục quỳ xuống, ngoan ngoãn cầu xin nó ăn mình mới đúng.  

 

    

 

“Con người béo bở kia, mi…”  

 

    

 

“Béo bở cái đầu mi!”  

 

    

 

Lâm Phong vừa nghe hai chữ béo bở, lửa giận lại dâng lên trong lòng một cách khó tả, anh dứt khoát cầm kiếm bản mệnh hung hăng chém vào con giao long.  

 

    

 

Giao long có cơ thể to lớn, lớp vảy trên lưng cực kỳ cứng cáp toát lên ánh sáng lạnh lẽo. Thanh kiếm của anh đánh lên người nó tạo nên một tiếng động vang trời, nhưng không thể gây ra vết thương nào cho nó.  

 

    

 

“Khà khà… Tên nhóc béo bở kia, mi yếu thật đấy, ngay cả lớp phòng thủ của ta cũng không phá được.”  

 

    

 

Con giao long xanh đỏ kia không khỏi cười một cách quái gở, ánh mắt Lâm Phong khẽ lay động khi nghe thấy vậy, nhưng anh cũng không bất ngờ.  

 

    

 

Chắc hẳn con giao long này đã đạt đến cấp chín, sức mạnh có thể sánh với Đại Thừa kỳ!  

 

    

 

Mặc dù vết thương của nó vẫn chưa hồi phục nhưng trong người vẫn còn linh hồn mạnh mẽ. Nếu chỉ bị anh nhẹ nhàng chém một nhát đã bị thương thì anh mới cảm thấy ngạc nhiên.  

 

    

 

Nhưng mà…  

 

    

 

Trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi đó, Lâm Phong phát hiện hình như… đầu óc của con giao long này có vấn đề?  

 

    

 

Cứ mang đến cho anh một cảm giác vô cùng ngốc nghếch.  

 

    

 

“Mi học kiểu cười này từ ai vậy?”  

 

    

 

Lâm Phong đột nhiên hỏi.  

 

    

 

Con giao long nghe thấy vậy thì sửng sốt, vẻ dữ tợn trên mặt cũng phai nhạt đi như thể không ngờ con người béo bở này lại đột nhiên hỏi câu này.  

 

    

 

“Sao thế? Có phải cảm thấy tiếng cười của ta đây rất dễ nghe không.”  

 

    

 

“Khà khà… Đây chính là tiếng cười đặc trưng ta học từ chủ nhân đấy.”  

 

    

 

Giao long lại bắt đầu cười một cách quái gở.  

 

    

 

“Vậy chủ nhân của mi đâu?” Lâm Phong hỏi.  

 

    

 

“Chết rồi… Ngài ấy đã chết dưới tay một cường giả trong tai họa thời thượng cổ.”  

 

    

eyJpdiI6IllCXC9hd2ZcL2orc2Q3Q0g1OVd5bDM3UT09IiwidmFsdWUiOiJpSUJcL2xwTGh1Uk5LaW1tQSttNURqZHdRcEhMeit3WU5iNHlaY1wvWXgxN3dCcU5xbjdDdm8yUkVqbzNyY2hQZmoiLCJtYWMiOiIyNTRhNzIxODBlNWRlOWRmYTFhYTA1ODBlN2EwNmI1NTE0OTcyNGRmYzcwODIwMTMzNDkyYmYyMjdiNDU0OGI1In0=
eyJpdiI6InhrYmVQd3FnZVhldHlwTno0VlRDRWc9PSIsInZhbHVlIjoiTzQxWFJBbGVpRGxkOExQSGlHS1pHa2hVZXRJbGdVVk9CWko1bSsrRGNBUzlWcXFcLzNMN216RkhiazZoWjNYek1uU0x6ZWZqOTdycWVNaDJCZmVPOFI3dkU5eStlTFI1U05Sa0FDRm1yXC9aVlhPeEJMMlpDYjBsblZHNG1nTjBWNjZjdlFDOHlKbUk5UHVhMmdpZ3dNSXdTeXpYaFU4akpweDk0QzFDYjhcLzRHYVhBKzdVS2I3Y2puQnd1U3ZBbzVOYzlNNko0MmRiRGpJZDZEdWd5OVo2NkRHZmhPMTVOTkFLWFoxdnZ2QzIydnZcL1RtY1wvMHlrOEhTQitNSE10NytPTHhyc3dIRzZjOFFTakUxYmFGcmdXZVE1cUt6emdjZktpbG5wMFwvbW5rallNenN5T3dtWWM3Q0tVaWdsY1ZER0VGcFwvUWFFRjF4b1FOaENvUTZRRVZlN25UaUhVZFIxQlZJdjhKeGxIM0pWRGlxUlBzVk1XaVByMlFBSm9hOFYzVXZSZW1wQUVuK0RzaFJla2lUXC94QWZYMzF6clBJNWtKZzFJUHo3Y2NXOHp0UnZTbkZ2MVFFWEh3WFB1M040eFpTUGpiY3E3XC9NcWhPKzBEM3lmcUVNZzBsWmZRS1dKNGg5YTQ1aE1YZnJneHNscUZYMFhzNlR6aHVjU1VtakFUQzdidFNCMWhsUzRMU1dLRStha0E4aEVZVzJUcXA5MVF2RHhTdGxvdWdVYjZDSGNDbGRcL3ZvQmJSTm5mWXBjWDdLalZENVVSZjBqXC9KeTZXZVdabjhaMWlKRnlFK25UNDJ3T3BNTWFxd2ZRRVgzTXZkR0wyYk9HYnFGcDZcL3hJN0dIXC9WYXlHMXd6MWlHNU9PTmN4V1diQjhRPT0iLCJtYWMiOiIwODk2NWRhMzU0OTVmZWMzYWFhZjYzMmQ4MzBkNDE3ZjA3ZmM0YzNjOTE3MDkwMzA0NWU1Nzc4YjUwODhlODQ1In0=

Ads
';
Advertisement