“Với thực lực của ông, muốn khôi phục một cái chân gãy, chắc dễ như trở bàn tay đúng không?”
Lâm Phong trầm giọng hỏi.
Người đàn ông què không trả lời, mà chỉ kéo ống quần của mình lên, để lộ ra một cái chân đầy thương tích…
Dù là Lâm Phong nhìn thấy cái chân ấy cũng không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
Có lẽ phải nói, cái này đã không còn được gọi là "chân" nữa, mà gọi là một khúc xương thì đúng hơn!
Hầu như không còn chút máu thịt nào…
Trên khúc xương ấy còn có một luồng khí tức đạo vận đáng sợ đang lượn lờ bao phủ, liên tục ngăn cản quá trình hồi phục của phần chân đó…
Lâm Phong cố gắng quan sát khí tức đạo vận kia, nhưng phát hiện ra khí tức đạo vận nầy dường như có cảm ứng, thậm chí muốn theo thần thức của anh, tràn vào cơ thể anh.
"Đây..."
Lâm Phong vội vàng thu hồi thần thức, mặt đầy kinh hãi!
Rốt cuộc là người nào, thuật pháp gì, mới có thể tạo ra vết thương đạo vận kinh khủng đến mức này?
"Đã nhìn rõ chưa?"
"Vì vậy, cậu phải mãi mãi nhớ kỹ tám chữ này: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
Người đàn ông què kéo ống quần xuống, che đi khúc xương trắng bệch...
Lâm Phong trầm mặc một lát, rồi nói: "Tôi hỏi ông câu cuối cùng! Ông tên gì?"
"Tôi họ Doanh, Triệu thị, tên Nghị! Vì vậy cậu có thể gọi tôi Doanh Nghị, cũng có thể gọi tôi Triệu Nghị!"
"Doanh tính, Triệu thị..."
Lâm Phong lẩm bẩm tự nói, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, đồng tử co rút lại, thất thanh nói: “Ông có quan hệ gì với Tần Hoàng?”
“Cậu vừa nói đó là câu hỏi cuối cùng, đàn ông thì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình…”
Người đàn ông què liếc nhìn Lâm Phong, sau đó quay người rời đi.
Cứ thế mà bước đi, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Phong…
……
Sau khi người đàn ông què rời đi, Lâm Phong đứng lặng một mình tại chỗ, tâm trạng khó thể bình ổn.
Vốn nghĩ chỉ cần tìm được người đàn ông què và chiếc chìa khóa thứ ba thì có thể biết được tung tích của ba mẹ và em gái, không ngờ cuối cùng vẫn là công cốc!
Ngoài ra…
Tam sư huynh và tứ sư huynh bị chém đầu, thi thể bị treo lên tường để thị chúng, vậy mà lão già và đại sư huynh lại làm như không thấy gì!
Tộc Ma Thần này rốt cuộc là chủng tộc gì?
Thật sự cường hãn đến vậy sao?
"Vừa rồi người đó thực lực rất mạnh, lại có quan hệ không tầm thường với lão già, chắc chắn sẽ không lừa mình!"
"Xem ra trước giờ đúng là mình đã nghĩ quá đơn giản rồi, mình đã nói rồi mà, sao trên đời này lại không có yêu nghiệt thiên kiêu nào ra hồn chứ!!"
"Hóa ra là do bản thân mình quá kém, còn chưa tiếp xúc được với cái vòng tròn đó!"
Ánh mắt Lâm Phong khẽ động, rồi trầm giọng nói: “Tam sư huynh và tứ sư huynh trước đây đều từng giúp mình, giờ nếu lão già và đại sư huynh không quản, thì mình nhất định phải quản! Nhưng bây giờ trước tiên vẫn nên xem xem có thể mở ngôi mộ tàng kia ra không đã!"
"Vào thời thượng cổ, ai được xưng là 'Tôn' đều là cường giả trong các cường giả, Kiếm Tôn này có kiếm đạo đúng là thứ mà mình đang khao khát nhất lúc này!"
Nghĩ đến đây, Lâm Phong lập tức bước đến trước cấm chế của mộ tàng, lấy ra ba chiếc chìa khóa đặt lên cấm chế.
Chỉ trong chớp mắt, cấm chế liền phát ra ánh sáng chói lóa, không gian bắt đầu vặn vẹo liên tục, cuối cùng hiện ra một khe nứt hư không!
Lâm Phong không hề do dự, bước ngay vào khe nứt hư không đó!
Ngay sau khi anh tiến vào mộ tàng không lâu, phía chân trời xa xôi bỗng xuất hiện vài bóng người...
Những người này đều là võ giả đến từ các thế lực lớn trong Thập Vạn Đại Sơn, trong đó có cả những người mà Lâm Phong từng quen biết như Thần Vũ Môn, Dược Vương cốc, Thanh Thành Kiếm Phái v.v...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất