"Thế gian này có hàng tỷ sinh linh, thứ không thiếu nhất chính là thiên tài. Cậu cho rằng mình sở hữu thiên phú yêu nghiệt, vô cùng lợi hại, nhưng đã từng nghĩ đến chuyện, những kẻ như cậu, vốn cũng chẳng hề ít chưa!"
"Ví dụ như sư phụ của cậu, cậu có biết chiến tích mạnh nhất thời trẻ của ông ấy là gì không?"
Người đàn ông què nói.
"Là gì?"
Lâm Phong hỏi.
"Sư phụ cậu, Thanh Vân Thượng Nhân, năm xưa khi ở Xuất Khiếu Cảnh, từng chém giết Hợp Thể Cảnh!!"
"Kể cả Đại sư huynh của cậu, không lâu trước đây đã đối chiến với cường giả Đại Thừa ở Côn Luân! Cậu có biết Đại sư huynh của cậu bây giờ là cảnh giới gì không?"
Người đàn ông què liếc nhìn Lâm Phong, mới tiếp tục nói:
"Tu vi của Đại sư huynh cậu không tính là cao, nó bây giờ chỉ mới là Hợp Thể Cảnh trung kỳ mà thôi..."
Nghe những lời này, Lâm Phong chỉ có thể im lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới nói:
"Ông nói với tôi những điều này để làm gì?"
"Tôi chỉ muốn nói với cậu, cậu đừng cho rằng mình rất mạnh, rất lợi hại... Không nói đến Thần tộc, chỉ nói riêng Linh giới thôi, đã có rất nhiều thiên tài yêu nghiệt ngang ngửa cậu, chỉ là những người này có mối bận tâm riêng, không có hứng thú đi tìm cậu mà thôi."
"Đến một ngày nào đó, những thiên tài kia chú ý đến cậu, cậu sẽ biết cái gì gọi là Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Lời nói của người đàn ông què rất vô tình, không chút thương tiếc đả kích Lâm Phong.
Trong lời nói của đối phương, Lâm Phong chẳng khác nào một thứ rác rưởi!
Nhưng Lâm Phong nghe xong cũng không hề tức giận, mà rất bình tĩnh nói:
"Chỉ hy vọng những thiên tài yêu nghiệt ông vừa nói, vĩnh viễn đừng chú ý đến tôi!"
"Cậu sợ rồi sao?"
Trên mặt người đàn ông què thoáng hiện một tia thất vọng.
"Tôi là lo cho bọn họ. Nếu một ngày nào đó bọn họ chọc đến tôi, tôi sẽ giết sạch bọn họ..."
Lâm Phong cười lạnh nói.
Người đàn ông què ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn!
Ông ta quay người lại, nhìn về phía bầu trời xanh biếc xa xăm, hồi lâu không nói gì!
Lâm Phong không có hứng thú chơi trò bí ẩn gì đó với người này, anh tiến lên một bước hỏi:
"Hai sư huynh của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba mẹ tôi ở đâu?"
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tam sư huynh và Tứ sư huynh của cậu đã chết rồi. Còn về ba mẹ cậu, bây giờ tôi cũng không rõ! Năm đó tôi đúng là đã mang họ đi, nhưng sau đó đã bị sư phụ cậu đón đi rồi... Cậu phải đi hỏi sư phụ cậu chứ!"
Người đàn ông què vừa nói vừa vung tay, ném ra một tấm lệnh bài màu đen.
Lâm Phong nhận lấy lệnh bài, lật qua lật lại xem xét,
Đây chính là chìa khóa thứ ba để mở ra mộ tiên!
"Thể chất của cậu hiện tại còn tạm được, nhưng kiếm đạo của cậu còn có khuyết điểm rất lớn!"
“Ngôi mộ này là nơi yên nghỉ của một Thượng Cổ Kiếm Tôn, bên trong có một số cảm ngộ của ông ta về kiếm đạo, có thể giúp cậu hoàn thiện kiếm đạo của mình!"
"Được rồi! Đại khái những chuyện cần nói, tôi đều đã nói hết rồi, nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành..."
Người đàn ông què xoay người, chuẩn bị rời đi!
"Tam sư huynh và Tứ sư huynh của tôi bị ai giết?"
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng người đàn ông què, đột nhiên hỏi.
"Thiên tài yêu nghiệt của Ma Thần tộc - Ma Thiên!"
"Hai vị sư huynh của cậu đến Tây Hải để tu luyện, đắc tội với người này, không đánh lại, bị chém đầu, bây giờ thi thể vẫn còn treo trên tường thành..."
Dừng một chút, người đàn ông què lại nói:
"Tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng hoàn thiện kiếm đạo của mình đi, đừng nghĩ đến chuyện báo thù! Với thực lực hiện tại của cậu, dù có đi cũng chỉ bỏ mạng oan uổng mà thôi!”
"Sư phụ và Đại sư huynh của tôi không quản sao?"
Lâm Phong siết chặt nắm đấm.
"Cậu quá ngây thơ rồi! Thế giới này không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, có những chuyện không phải muốn quản là có thể quản được! Sư phụ cậu rất mạnh, còn mạnh hơn tôi ba phần, nhưng vậy thì sao?"
"Cậu có biết chân của tôi bị què như thế nào không? Chính là vì tôi quá tự mãn! Giống y hệt cậu."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất