Mấy ngày sau đó, tâm trạng Vân Xu dần ổn định trở lại. Trì Châu thấy thời cơ chín muồi, bèn lơ đãng đề cập chuyện trở về thành phố A.
Vân Xu do dự.
Vẻ mặt rối rắm của em gái suýt chút nữa khiến Trì Châu không nhịn được mà rút lại lời đề nghị. Cũng may, cuối cùng cô vẫn là đồng ý. Vân Xu biết công việc của Trì Châu rất bận rộn, anh có thể ở lại đây chăm cô lâu như vậy đã là rất khó khăn rồi.
Cô đã quá ỷ lại và quý mến Trì Châu, tự nhiên không muốn khiến anh phải khó xử.
Trong lòng Trì Châu ấm áp, cố gắng kiềm chế khóe miệng đang trực trào ý cười, giúp Vân Xu cùng nhau thu dọn hành lý. Đồ đạc của Vân Xu rất ít, ít đến mức không giống một cô gái hơn hai mươi tuổi. Những vật dụng mà Trì Châu mua cho cô ngược lại chiếm phần lớn hành lý.
Trước khi rời khỏi thành phố B, hai người cùng nhau đến nghĩa trang phía đông, nơi bà Lý an nghỉ. Đó là người mà Vân Xu kính trọng và yêu thương nhất.
“Bà ơi, trước khi bà qua đời, con đã từng muốn đi theo bà lắm, nhưng bà đã ước định với con một điều. Rằng nếu sau 5 năm, đến cái ngày bà nhặt được con, con vẫn không có khát vọng sống, thì cứ tùy tâm con định đoạt.”
“Thế nhưng sự thật quá kỳ diệụ, vào ngày cuối cùng đó, anh trai con đã tìm thấy con. Anh ấy thật sự rất quan tâm đến con, rõ ràng nhận thấy sự bài xích của con, nhưng vẫn giả vờ như không phát hiện ra.”
“Con còn có những người thân khác, nhưng có vẻ như họ không thích con, cũng không muốn con trở về. Nhưng không sao cả, con có anh trai là đủ rồi. Chỉ cần có anh ấy bên cạnh, con chẳng còn sợ gì nữa. Anh ấy nói anh ấy sẽ bảo vệ con.”
…
“Con muốn cùng anh ấy đến nơi con sinh ra để nhìn một chút.”
Vân Xu đứng trước mộ bia, lảm nhảm kể cho bà nghe những chuyện đã xảy ra với mình, bao gồm cả nỗi sợ hãi và bất an về tương lai. Giọng cô buồn bã, mang theo chút hoài niệm.
Trút hết nỗi lòng, cô gật đầu với Trì Châu.
Trì Châu bước lên, đặt bó hoa tươi dùng để tế bái người đã khuất xuống trước mộ bia. Trong ảnh, bà Lý tóc đã hoa râm, nhưng vẫn gọn gàng chỉn chu. Gương mặt mang theo nụ cười hiền hòa, đôi mắt ánh lên vẻ thông tuệ và sáng suốt.
Vị nữ sĩ này đã cứu rỗi Xu Xu khỏi vực sâu thống khổ. Nếu không phải bà qua đời vì bệnh tật, có lẽ dưới sự chăm sóc của bà, Xu Xu đã có thể trưởng thành thành một người phụ nữ ưu tú hơn nữa.
Về lời ước định giữa bà Lý và Xu Xu, Trì Châu đoán rằng, đối phương có lẽ chỉ là muốn ngăn cản Xu Xu đi theo bà, hy vọng Xu Xu có thể tìm thấy hy vọng mới trong 5 năm, dù không được thì cũng phải từ bỏ ý định hủy hoại bản thân, nỗi đau buồn rồi sẽ tan theo thời gian.
Nào ngờ đâu, tâm bệnh của Xu Xu ngày càng thêm nghiêm trọng, mới dẫn đến cảnh tượng Trì Châu nhìn thấy Vân Xu lần đầu tiên.
Trì Châu cúi người thật sâu. Trong những lần trò chuyện với Vân Xu, anh biết bà Lý là nguồn ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời cô. Anh rõ ràng vô cùng cảm kích sự xuất hiện của bà.
Cảm kích bà đã kéo Vân Xu ra khỏi bờ vực của vận mệnh.
Xin hãy yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc tốt cho em gái mình.
Trì Châu kín đáo đưa Vân Xu trở lại thành phố A. Hiện tại anh chưa để cô tiếp xúc với người nhà họ Trì. Tâm hồn Vân Xu còn yếu đuối, anh lo lắng cô sẽ bị Trì Tiêu Tiêu và Trì Hiền kích thích.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất