Trì Châu đang ở ban công nhỏ cạnh phòng ngủ lấy quần áo. Sợ làm phiền Vân Xu nghỉ ngơi, anh cố ý đóng cửa phòng lại, nên không nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách.
Đợi đến khi chuẩn bị xong, anh bước vào phòng khách, liền thấy Vân Xu đáng lẽ phải đang ngủ say lại trầm mặc ngồi trên sô pha, đầu rũ xuống, tay cầm điện thoại của anh.
Tim Trì Châu hẫng một nhịp. Dáng vẻ này của Vân Xu thường xuyên xuất hiện trong giai đoạn hai người còn xa lạ. Đến khi quen thân hơn, cô không còn như vậy nữa. Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngúm, nhẹ nhàng không tiếng động tiến lại gần.
“Xu Xu, sao lại dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa à?”
Vân Xu chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt tựa như chứa cả trời sao kia lúc này đã ngập tràn hơi nước đầy khổ sở, khiến tim Trì Châu như muốn tan nát.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh kìm nén cảm xúc, bước nhanh tới chỗ cô.
“Anh Cả, vừa rồi có người gọi điện thoại đến.” Vân Xu khổ sở nói: “Anh ấy nói em dùng thủ đoạn với anh, nói sẽ không thừa nhận em là người nhà họ Trì.”
“Anh Cả, anh có bỏ rơi em không?”
Trì Châu là người nhà họ Trì, mà người nhà họ Trì lại phủ nhận thân phận của cô. Vậy thì Trì Châu có còn là anh trai của cô nữa không?
Chỉ nghĩ đến việc Trì Châu sẽ rời bỏ mình, lòng Vân Xu đã như bị nỗi bi thương bao trùm.
Cô như đóa hoa yếu ớt, xinh đẹp bỗng dưng gặp phải sương tuyết, cảm xúc dần lụi tàn. Cả người Trì Châu lạnh toát. Anh sợ hãi em gái mình sẽ lại biến về dáng vẻ lúc ban đầu gặp mặt, không có chút sinh khí nào. Anh đã vất vả lắm mới khiến gương mặt cô tươi cười trở lại.
Mà Trì Hiền lại dễ dàng phá hủy tất cả nỗ lực mấy ngày nay của anh.
Trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định, Trì Châu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bờ vai của em gái: “Xu Xu, em đừng để ý đến thằng nhóc đó. Hắn chỉ là một kẻ không quan trọng, không cần bận tâm đến hắn làm gì. Tuy rằng chúng ta là anh em, nhưng thời gian ở chung rất ít, quan hệ cũng bình thường thôi. Hắn trước giờ không thể đại diện cho anh được.”
Đây hoàn toàn không phải lời nói dối. Từ nhỏ, bọn họ một người theo ông Trì, một người theo bà Trì hoặc ông bà nội, sau khi lớn lên, Trì Châu trực tiếp lao vào công việc ở công ty, suýt nữa thì coi công ty là nhà luôn rồi. Thời gian hai anh em ở chung còn không bằng hồi nhỏ nữa là.
Tình anh em của họ so với những gia đình bình thường còn lạnh nhạt hơn nhiều.
“Em là cô em gái mà anh yêu thương nhất, mãi mãi là như vậy. Bất kể ai nói gì bên tai em, đều không cần tin họ. Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, anh thề đấy.” Giọng nói trầm ấm, chân thành vang lên, mang theo sự trân trọng vô bờ.
Chương 4: Đánh Rơi Trân Bảo
Có lẽ là thái độ quá mức kiên quyết của Trì Châu, hoặc có lẽ từ “bảo vệ” đã lay động đến dây thần kinh nào đó của Vân Xu, mắt cô ngập tràn nước mắt, tiếng nói nghẹn ngào cố nén nhưng vẫn không thể ngừng tiếng khóc nức nở.
“... Anh Cả, nếu anh xuất hiện sớm hơn một chút, thì tốt biết mấy...”
Động tác Trì Châu cứng đờ, rồi lại nhẹ nhàng vỗ về lưng Vân Xu, khẽ khàng dỗ dành cô.
Ánh mắt anh tối đen như màn đêm, sóng ngầm cuộn trào.
Anh sẽ từng chút từng chút đòi lại cho bằng được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất