Trì Hiền sững sờ, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất. Anh trước nay chưa từng nghĩ đến giọng nữ lại có thể xuất hiện trong điện thoại của anh Cả. Từ từ… người phụ nữ có thể xuất hiện bên cạnh Trì Châu vào thời điểm này…
Chẳng lẽ là cô em gái bị trao nhầm kia?
Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu hai mặt nhìn nhau, Trì Hiền bật loa ngoài, hai người đương nhiên cũng nghe được giọng nữ xa lạ kia.
Vân Xu dụi dụi mắt. Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, theo phản xạ muốn tắt chuông báo. Đợi đến khi nghe được giọng nói xa lạ truyền đến từ điện thoại, cô mới phát hiện mình đã nghe nhầm máy.
Cô nhìn quanh phòng khách, máy tính xách tay vẫn mở trên bàn, người thì đã đi đâu mất. “Anh Cả không có ở đây, anh chờ một chút…”
Cô định đi sang phòng khác tìm xem.
“…” Đầu dây bên kia im lặng một thoáng: “Cô là Vân Xu?”
“Ừm.” Vân Xu có chút tò mò không hiểu vì sao người kia lại biết tên mình, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, đối phương đã lập tức thay đổi thái độ.
“Điện thoại của anh Cả tôi sao lại do cô nghe máy?”
Chưa đợi Vân Xu kịp trả lời, từ micro đã vọng lại một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai.
“Tiểu thư Vân Xu, thủ đoạn của cô cao tay thật đấy. Mới có bao lâu mà đã dụ dỗ được anh Cả tôi ngoan ngoãn nghe lời, đến cả điện thoại cũng giao cho cô. Thật khiến người khác phải bái phục sát đất.” Giọng Trì Hiền trở nên cay nghiệt.
Việc Vân Xu nghe máy điện thoại của Trì Châu đã chứng thực trong lòng anh rằng cô ta là một người phụ nữ tâm cơ.
Một người lạnh lùng, nghiêm túc như Trì Châu lại để điện thoại bên cạnh cô ta, đủ chứng tỏ quan hệ giữa hai người hiện giờ thân thiết đến mức nào. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh Cả đối với người nhà, Trì Hiền không thể tưởng tượng nổi anh ấy sẽ yêu thương Vân Xu đến mức nào.
Chắc chắn là Vân Xu đã dùng chiêu trò gì đó, lừa phỉnh anh Cả. Giọng nói trong trẻo như tiếng trời đặt lên người cô ta thật là lãng phí.
Vân Xu cầm điện thoại, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu đối phương đang nói gì.
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Trì Hiền cười khẩy, còn giả bộ ngây thơ nữa à? Nghe máy điện thoại, chẳng phải là để nói cho người nhà họ Trì biết quan hệ giữa cô và Trì Châu tốt đẹp đến mức nào sao?
“Tôi mặc kệ cô có tâm tư gì. Tốt nhất nên dẹp hết đi. Dù sau này anh Cả có đưa cô về, ba mẹ và tôi cũng sẽ không thừa nhận cô là người nhà họ Trì. Em gái tôi chỉ có một mình Trì Tiêu Tiêu thôi. Cô tốt nhất nên nhớ cho rõ điều này.”
“Đừng tưởng rằng anh Cả thừa nhận cô là mọi chuyện sẽ vạn sự đại cát!”
Trì Hiền hung dữ cúp máy.
Bà Trì do dự nói: “Tiểu Hiền, vừa rồi con có phải đã nói hơi quá lời rồi không?”
Con bé kia còn chưa nói gì mà.
Trì Tiêu Tiêu nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của Trì Châu, lòng không khỏi có chút bồn chồn. Trì Châu có phải là kiểu người dễ dàng bị lừa gạt không nhỉ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất