“Anh Hai…” Trì Tiêu Tiêu không ngờ anh Hai lại đưa ra ý kiến như vậy. Cô mơ hồ cảm thấy điều này không đúng, nên ngập ngừng lên tiếng.

“Tiêu Tiêu cứ yên tâm.” Trì Hiền trấn an em gái: “Ba mẹ và anh trai sẽ lo liệu mọi thứ ổn thỏa. Em mãi mãi là người Trì gia.”

Gương mặt xinh đẹp của Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ cảm động. Anh Hai luôn yêu thương cô như vậy. Cô thật sự không muốn rời xa gia đình mình. Những lời chuẩn bị nói ra cũng bị cô nuốt ngược trở vào.

Biết đâu người bị trao đổi kia cũng giống như cô thì sao?

Còn về hoàn cảnh gia đình mà đứa trẻ bị trao đổi kia đang lớn lên, Trì Tiêu Tiêu cố ý lờ đi. Cô không dám tưởng tượng, nếu đứa trẻ bị ôm nhầm phải sống trong một gia đình không hạnh phúc thì sẽ như thế nào.

Trì Tiêu Tiêu luôn biết mình hạnh phúc hơn rất nhiều bạn bè đồng trang lứa. Đồ vật cô muốn, ba mẹ đều sẽ mua cho cô. Các anh trai yêu thương cô. Cô chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì, năm nào cũng được đi du lịch khắp nơi cùng gia đình. Đó đều là những điều mà những gia đình bình thường không thể có được.

Cho nên, khi biết mình không phải con ruột Trì gia, so với đau buồn, trong lòng Trì Tiêu Tiêu càng có nhiều sợ hãi và áy náy hơn.

Cô sợ hãi mình sẽ bị đuổi ra khỏi Trì gia, áy náy vì mình đã cướp đoạt cuộc đời của người khác.

Nhưng cô thực sự không thể rời bỏ gia đình mình được.

“Xử lý?” Một giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc vang lên. “Trì Hiền, cố tình lờ đi sự thật bày ra trước mắt, đây là cách xử lý của em sao?”

Một bóng dáng cao lớn từ cửa chính bước vào. Người đàn ông anh tuấn nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy vẻ không đồng tình và thất vọng. “Anh không ngờ em lại có thể nói ra những lời như vậy.”

“Anh Cả…” Trì Hiền lập tức nhỏ giọng, mím môi, không dám nói thêm gì nữa.

Trì Châu được ông Trì một tay bồi dưỡng để thừa kế gia nghiệp, con giỏi hơn cha, năng lực xuất chúng, công ty ngày càng phát triển mạnh mẽ dưới sự điều hành của anh.

Không biết là do tính cách vốn có hay là do sự dạy dỗ của ông Trì, mà Trì Châu từ nhỏ đã luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó gần. Càng lớn, khí chất trên người anh càng thêm uy nghiêm. Đừng nói là Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu, ngay cả bà Trì đôi khi nói chuyện với Trì Châu cũng phải dè chừng.

Vì vậy, quan hệ giữa Trì Châu và người nhà cũng tương đối lạnh nhạt.

Lúc này, ánh mắt thất vọng của Trì Châu nặng nề đổ xuống, khiến Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu lập tức cứng đờ người.

“Trì Châu, con đừng trách Tiểu Hiền, nó chỉ là lo lắng cho Tiêu Tiêu thôi mà.” Bà Trì vội vàng bênh vực Trì Hiền.

“Lo lắng cho Tiêu Tiêu mà có thể vứt bỏ nguyên tắc sao?” Trì Châu lạnh nhạt nói: “Đó là em gái ruột của con, là đứa con gái mà mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, chứ không phải người dưng nước lã ngoài đường.”

Bà Trì im lặng. Bà vô thức xoa bụng mình. Nơi đây đã từng chứa đựng đứa con m.á.u mủ ruột thịt của bà. Mà đến giờ bà vẫn không biết đứa bé đó trông như thế nào.

Nhất thời, tâm trạng bà trở nên phức tạp, bà cũng im lặng theo.

Trì Tiêu Tiêu chú ý đến hành động của bà Trì, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết chặt. Lời anh Cả nói càng khiến cô thêm buồn tủi.

Trì Châu bình tĩnh nói ra quyết định của mình: “Con đã tìm được nơi ở của đứa bé kia rồi. Hai ngày nữa con sẽ tự mình đi đón con bé về. Mọi người chuẩn bị tinh thần đi.”

Nói xong, anh chuẩn bị về phòng.

Công ty đã sớm được ông Trì giao lại cho Trì Châu quản lý. Để có thời gian rảnh vào hai ngày tới, anh muốn tăng ca xử lý công việc trước.

Ông Trì gọi anh lại: “Trì Châu, chuyện này có phải hơi nhanh quá không?”

Trong nhà vẫn còn đang rối tung rối mù, bây giờ đón người về, chẳng phải càng thêm loạn sao?

Trì Châu đối diện với cha. Nói anh có tình cảm thân thiết gì với đứa em gái ruột này thì hoàn toàn là nói đùa. Anh còn chưa từng gặp mặt cô bé, lấy đâu ra tình thân. Nhưng cô bé mang dòng m.á.u cùng huyết thống với anh, điểm này cũng đủ để anh phải đón cô bé về.

“Ba, chúng ta đã bỏ lỡ 25 năm của con bé rồi.”

Cho nên, là quá muộn, chứ không phải quá nhanh.

Nhân vật chính của câu chuyện đang ở thành phố B xa xôi.

Trong thang máy, một đôi tình nhân đang ôm nhau ngọt ngào. Một người phụ nữ kín mít đứng ở góc khuất, chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra là nữ giới qua dáng người mơ hồ.

Đinh —— Đến tầng 17 rồi.

Người phụ nữ độc thân im lặng bước ra ngoài, tay xách một túi nilon màu trắng, bên trong đựng mấy hộp cơm tiện lợi.

Sau khi cô vừa bước ra, tiếng trò chuyện của đôi tình nhân liền lớn hơn, nội dung cũng chuyển sang chủ đề liên quan đến người phụ nữ vừa rồi.

“A Hà, người kia là ai vậy anh? Giờ đã gần tháng 5 rồi mà còn mặc kín mít thế, chị ấy không nóng sao?”

“Anh cũng không rõ nữa. Anh ở đây nửa năm rồi, thỉnh thoảng cũng gặp chị ấy. Lần nào chị ấy cũng như thế này, anh còn nghi chị ấy là ma cà rồng ấy chứ, ban ngày không thể thấy ánh sáng.”

Cô gái bật cười khúc khích: “Còn ma cà rồng nữa đó. Hay là anh mong người ta là mỹ nữ ma cà rồng, xong tối đến hút m.á.u anh?”

“Thôi thôi, dù là bị hút máu, thì anh đây cũng chỉ muốn bị mỹ nữ trước mặt hút m.á.u thôi.” A Hà cười hề hề đáp.

Cuộc đối thoại trong thang máy, Vân Xu hoàn toàn không hay biết. Cô vẫn như thường lệ trở về nơi ở của mình.

Bật đèn, căn phòng khách tối tăm hiện ra. Vốn dĩ là cách bài trí ấm áp, nhưng vì chủ nhân không quan tâm, nên không ít chỗ bám đầy bụi, hiện ra vài phần ảm đạm.

Vân Xu mở tủ lạnh, bỏ đồ ăn mua được vào trong, sau đó đi đến canh sô pha, từng món từng món cởi bỏ trang bị trên người.

Khẩu trang, mũ lưỡi trai, kính râm, găng tay, khăn quàng cổ…

Cuối cùng, diện mạo thật sự hoàn toàn lộ ra.

Nếu có ai ở đây, có lẽ sẽ quên mất cả hô hấp. Đây là một gương mặt đẹp đến mức không thể hình dung, dùng bao nhiêu từ ngữ hoa lệ để miêu tả cô, cũng đều trở nên thiếu sót và không đủ.

Nhưng Vân Xu chỉ tùy ý liếc mắt nhìn vào gương một cái, rồi lại dời mắt đi, bắt đầu ăn cơm.

Cô máy móc ăn hộp cơm, ánh mắt trống rỗng, như một con rối gỗ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Ăn cơm xong, cô cầm lấy cuốn lịch trên bàn.

Góc cuốn lịch đã hơi sờn, có thể thấy chủ nhân thường xuyên lật giở.

eyJpdiI6IlRDclhVeHJNQWQxdXVoREdxQ2VnS2c9PSIsInZhbHVlIjoiNk1KalFkYXVmeklaZTFHRVdOQ1RyeU1hY2RWK1BhM01TelRMRkVJYzYzMVp3cmRITnVCTjIzcGRkSXR2RHFKbkd1TW1jcmtoWGE5ajF1MjVrWFVIS2lTbWJQT0YzY3pGWVNMSnJIRVwvbzdpV29pT1Rlcmxxd1I0dUs3eHVmeEs1QTV0MmN3dWR5M3FKSVBFNmZsY05Vbmk3dDhIRVwvME5qamN4TmI1cUJUS0gwOXdWaG4raFRJWXhCUnZFREF2aU5ONE9pZG5zTFlORSt2MndEdittQmQ4a2Z6ZnZlVEx4Q2srNzIzWVpaanFJPSIsIm1hYyI6ImEzNTRhMmViMzg4MzkwYmZlZDZjMTMzOWY0NzQ3ZmYxMTQ1YzRlOGM0OGU2MGM2NmUzZTUxNTJlY2U4MjAxYWQifQ==
eyJpdiI6Imk5NUp0WTJ3V21mSkxndDNlclFmSEE9PSIsInZhbHVlIjoiUGNaQmdPanNiYlFtYzVRa1RLNXoyY0lybVZidFgyVXJZS0hHeXB6NUNKUGlcL0pJWFBYd0RQVFhhaU9oUTdoOGprTVNEWjdTM1ZhdWFTc3JpaUl2SzBDU0Ixb1NoRlN0Y2daZFdoMHRFSmtYcktLanQxYXF3NUYrK0s5U1dqM01rIiwibWFjIjoiNjZjMjM3MTczODk1NTMyMWFmMzk1YzJjM2Y2MDc3MjYxMzViMjRjYTMxMmFiMGRhNzYyZmZlNmU5ODcyMWU4OCJ9

Cô tự nhủ với chính mình, tất cả cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Ads
';
Advertisement