Hai ngày sau đó, Vân Xu vẫn sống theo nề nếp sinh hoạt như mấy năm qua. Sáng tám giờ dậy, đúng giờ ăn trưa, ăn tối, còn lại thì cứ ngồi trên sô pha, mở TV lên xem chương trình một cách thờ ơ.
Cô tùy tiện dựa người trên sô pha. Trên TV đang chiếu một gameshow hài hước, chương trình này tháng trước nổi đình đám cả nước, khiến bao người cười nghiêng ngả, được tung hô là tuyệt phẩm giải trí có một không hai.
Thế nhưng, tiếng cười của người khác, những câu thoại thâm thúy, những hành động hài hước chẳng thể khiến cảm xúc của Vân Xu lay động dù chỉ một chút.
Nói là xem TV, có lẽ đúng hơn là cô đang hoàn thành một việc bắt buộc, giống như ăn cơm vậy.
Cô không sống, mà chỉ đang tồn tại, chịu đựng sự dày vò trên đời.
Mãi cho đến ngày 27, Vân Xu mở mắt trên giường, ánh mắt cô hôm nay có vẻ sáng hơn hẳn mọi khi.
Cô mất cả buổi sáng để tổng vệ sinh nhà cửa. Lớp bụi dày bị phủi đi, cửa sổ vốn mờ đục trở nên trong veo, xoong nồi bát đĩa đều được rửa sạch sẽ, xếp lại vào tủ.
Đến tận hai giờ chiều, công cuộc tổng vệ sinh mới kết thúc.
Vân Xu mở cửa, nhưng khi bước ra lại khựng lại một chút. Cuối cùng, cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách ấm áp lần cuối. Gọng kính râm dày cộp che đi mọi cảm xúc trong mắt cô.
Căn phòng này chứa đựng những ký ức tươi đẹp ít ỏi của cô. Sau này không biết sẽ rơi vào tay ai, hy vọng người sau có thể đối xử tốt với nó.
Chú bảo vệ ở cổng khu dân cư đã quen mặt Vân Xu, cũng chẳng để ý đến vẻ ngoài kín mít của cô. Chú chỉ hơi tò mò không hiểu sao hôm nay cô lại ra ngoài vào buổi chiều.
Vân Xu khẽ gật đầu với chú: “Chú Lý ơi, cháu nhờ chú một việc được không ạ?”
Chú Lý hơi ngạc nhiên. Mấy năm nay, sau khi người thân của Vân Xu qua đời, cô gần như tự nhốt mình trong nhà. Nếu không phải vì cần ăn uống, chú tin chắc rằng cô có thể ở lì trong nhà đến “địa lão thiên hoang” luôn ấy chứ.
Mấy năm nay, chú Lý vẫn luôn cảm thấy cô bé này khó lòng vượt qua được cú sốc mất người thân, còn có chút tiếc nuối cho cô. Bà của Vân Xu là một người tốt bụng, còn từng giúp đỡ chú rất nhiều, nên chú luôn dành cho Vân Xu sự quan tâm đặc biệt.
Giờ nghe Vân Xu nhờ giúp đỡ, chú đáp ngay: “Chuyện gì vậy cháu? Cứ nói đi.”
Vân Xu lấy ra một phong thư từ trong túi, đưa cho chú. Im lặng mất hai giây, cô mới nói: “Nếu lát nữa có ai đến tìm cháu, chú làm ơn giao phong thư này cho họ giúp cháu ạ.”
“Ôi dào, có chuyện gì to tát đâu.” Chú Lý nhiệt tình cười nói, “Yên tâm đi, giao cho chú là được.”
“Mà này, những người đó trông như thế nào hả cháu? Hay là mặc quần áo gì đặc biệt không?”
“…” Vân Xu khẽ nói, “Chú cứ nhìn thấy họ là sẽ biết ạ.”
Ý này là sao? Chú Lý ngơ ngác.
“Không có gì đặc biệt hả?”
“... Dạ không ạ. Chú Lý à, đến lúc đó chú sẽ biết là nên giao cho họ thôi.”
Vân Xu đã nói vậy, chú Lý dù hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
“Vân Xu này, cháu đừng trách chú già lải nhải nhé. Cháu còn trẻ, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo nhiều vào, phơi nắng nữa. Chuyện cũ qua rồi thì cho qua đi cháu, mình phải hướng về tương lai chứ. Chú tin là bà cháu cũng không muốn nhìn thấy cháu cứ mãi sống trong đau khổ thế này đâu.” Chú Lý không kìm lòng được vẫn lải nhải vài câu, hy vọng cô bé này có thể nghe lọt tai.
Nghe chú Lý nhắc đến bà, tay Vân Xu run lên: “Cháu biết rồi ạ.”
“Chú Lý, cháu cảm ơn chú.”
“Không có gì, không có gì, việc nhỏ thôi mà. Cháu có việc bận thì cứ đi đi nhé.”
Vân Xu lên taxi, đi đến địa điểm đã định.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe khác chạy đến cổng khu dân cư. Chú Lý thấy xe lạ liền vội vàng chặn lại, gõ cửa kính xe: “Chào tiên sinh, xe lạ vào khu dân cư chúng tôi đều phải đăng ký, phiền tiên sinh xuống đăng ký một chút ạ.”
Người tài xế nghe vậy, không xuống xe ngay mà quay sang nói với người ngồi ghế sau: “Cậu Trì, tôi xuống đăng ký trước ạ.”
Nhận được cái gật đầu đồng ý của đối phương, tài xế mới tháo dây an toàn, đi đến chỗ đăng ký.
Chú Lý nhìn anh ta đăng ký mà vẫn phải xin chỉ thị, không khỏi tặc lưỡi, thầm đoán chắc xe phía sau chở nhân vật có m.á.u mặt đây. Đúng là người có tiền lắm quy tắc thật, nhưng thái độ thì cũng rất hợp tác.
Đi đến chỗ người tài xế, chú thấy anh ta đang điền mục cuối cùng: lý do vào khu dân cư.
Từ từ đã, cái này là…
“Tiên sinh, có phải các anh đến tìm Vân Xu không ạ?”
Tài xế giật mình: “Ông là…?”
Chẳng lẽ bảo vệ ở đây quen biết tiểu thư Vân Xu?
Chú Lý đánh giá bọn họ, nghĩ bụng chắc đây là người mà Vân Xu dặn dò trước khi đi đây mà. Vân Xu bảo ông cứ nhìn thấy là sẽ biết, chẳng lẽ là chỉ chiếc xe đen bóng loáng này sao? Vậy là ông phải giao thư cho họ rồi?
Tài xế thấy vẻ mặt của chú bảo vệ, liền đi về phía xe, nói vài câu với người bên trong.
Rất nhanh sau đó, người ngồi phía sau xe đẩy cửa bước xuống, đi đến trước mặt chú Lý.
Người đàn ông trước mặt dáng người cao lớn, khí thế mạnh mẽ, vest đen lịch lãm, cứ như mấy ông trùm hay xuất hiện trên TV vậy. Chỉ riêng cái khí chất đó thôi cũng đủ khiến người ta phải lùi lại ba bước. Nhưng khi mở miệng thì lại rất lễ phép:
“Chào ông, tôi là người thân của Vân Xu, hôm nay đặc biệt đến tìm cô ấy.”
Chú Lý kinh ngạc. Vân Xu vậy mà vẫn còn người thân sao? Xem ra lá thư này là phải giao cho họ rồi. Thời gian trùng hợp thế này khiến chú nhanh chóng tin vào lời giải thích của đối phương.
Chú không do dự nữa, lấy lá thư từ phòng trực ban ra: “Cô Vân Xu lúc nãy đi có để lại một phong thư, dặn tôi là giao cho người nào đến tìm cô ấy. Chắc là các vị đây rồi.”
Trong lòng đầy nghi hoặc, anh vội vàng mở thư ra xem.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất