Vài giây sau, sắc mặt Trì Châu khẽ biến, khí thế trở nên đáng sợ. Anh ra lệnh cho tài xế lên xe, lái đến một địa điểm khác.
“Đi đến cửa khẩu Tân Cảng nhanh nhất có thể. Mọi chuyện do tôi chịu trách nhiệm.”
Vẻ mặt Trì Châu vô cùng khó coi. Là đại công tử nhà họ Trì, người thừa kế được công nhận, mười mấy năm nay anh chưa từng mất bình tĩnh như vậy. Vậy mà hôm nay, một phong thư lại đánh tan sự điềm tĩnh của anh.
Tờ giấy trong tay bị anh siết chặt đến nhàu nát. Đây căn bản không phải thư để lại cho anh, mà là di thư Vân Xu chuẩn bị để lại cho cảnh sát.
Trong di thư viết rõ địa điểm cô chuẩn bị tự sát, thậm chí còn ủy thác cảnh sát sau khi hỏa táng cô xong, hãy chôn cùng với người thân đã mất của cô. Cô còn để lại một chiếc thẻ ngân hàng.
Cửa khẩu Tân Cảng từng là một bến cảng phồn hoa, tàu thuyền tấp nập. Nhưng sau này, vì nhiều lý do, cộng thêm việc những bến cảng mới giao thông thuận tiện hơn xuất hiện, bến cảng cũ dần bị bỏ hoang.
Hiện tại, hiếm ai lui tới nơi này. Nếu thực sự có người tự sát ở đây, đến người chứng kiến cũng chẳng có.
Đây là một vụ tự sát đã được lên kế hoạch từ trước.
Chiếc xe đen lao nhanh về phía địa điểm chỉ định. Cánh tay người đàn ông ngồi ghế sau nổi gân xanh.
Cửa khẩu Tân Cảng rất vắng vẻ. Sau khi đến nơi, Trì Châu và tài xế không mất nhiều công sức đã phát hiện ra bóng người ở cách đó không xa.
Một người con gái mặc đồ đen, quay lưng về phía họ, đứng bên mép bến tàu. Gió biển thổi tung mái tóc dài của cô. Bóng dáng cô đơn, nhỏ bé giữa biển rộng bao la, hiện ra vài phần thê lương.
Lòng Trì Châu trào dâng lửa giận, sắc mặt anh trầm xuống đến nỗi người tài xế bên cạnh nín thở, không dám hé răng.
Anh không biết đối phương đã trải qua những gì, nhưng việc lựa chọn tự sát không nghi ngờ gì là một hành vi trốn tránh yếu đuối, vừa đáng hổ thẹn lại vừa bất tài.
Ba mươi năm cuộc đời Trì Châu chưa từng có chữ “trốn tránh”. Người thân của anh lẽ ra cũng phải như vậy mới đúng. Dù có khổ cực đến đâu cũng phải sống tiếp, tìm cách vượt qua. Chết rồi thì thực sự là hết, chẳng còn gì nữa.
Mang nặng tư tưởng đó, Trì Châu hoàn toàn không thể lý giải nổi hành vi vứt bỏ sinh mệnh của người khác.
Trì Châu vừa tiến lại gần, vừa nghĩ xem sau khi đưa người về thì phải làm thế nào để “nắn” lại suy nghĩ của cô. Bỗng anh thấy người con gái phía trước dường như nhận ra điều gì, liền xoay người lại.
Ngọn lửa giận trong lòng anh lập tức xìu xuống như quả bóng xịt hơi, chẳng còn sót lại chút gì.
Đây… đây là vẻ đẹp gì vậy? Mãnh liệt đến nghẹt thở, va chạm mạnh mẽ vào tim phổi người ta. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng gió biển gào thét, biển rộng mênh m.ô.n.g bỗng tan biến khỏi ngũ quan của anh, trong đầu chỉ còn lại một bóng hình duy nhất.
Mái tóc dài đen nhánh như mực lấp ló che đi một phần khuôn mặt, cũng chính vì vậy mà vẻ đẹp ấy càng thêm thần bí, cuốn hút.
Đây… là em gái của anh sao?
Trì Châu không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào. Răn dạy cũng không đúng, trách mắng cũng chẳng xong. Tất cả đều bị anh gạt sang một bên. Trong đầu anh chỉ còn một ý niệm duy nhất:
Anh phải bảo vệ Vân Xu. Những vấn đề đã khiến cô lựa chọn hủy hoại bản thân mình, anh nhất định sẽ từng cái từng cái giải quyết.
Từ nay về sau, bất cứ khổ đau nào cũng phải tránh xa cô.
Người tài xế ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn từ vẻ đẹp kinh diễm vừa rồi. Ánh mắt anh ta cứ dán chặt vào người con gái ở bến tàu, khiến Trì Châu không vui.
Nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm đến những chuyện này. Vân Xu vẫn đang đứng ở một nơi vô cùng nguy hiểm.
Anh cần phải nghĩ cách xua tan ý định tự hủy hoại bản thân của em ấy, nếu không với khoảng cách xa thế này, căn bản không kịp ngăn cản em ấy nhảy xuống mất.
Vân Xu quay đầu lại, phát hiện có hai người lạ mặt xuất hiện ở đằng xa. Cô có chút ngơ ngác. Mình đã chọn địa điểm và thời gian kỹ càng rồi mà, sao lại trùng hợp gặp người thế này?
Nhưng thôi, không sao cả. Mọi chuyện tiếp theo đều chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Cái c.h.ế.t mới là nơi bình yên mà cô tìm kiếm.
Vân Xu lơ đãng quay tầm mắt đi, chợt nghe thấy giọng nói gấp gáp của người đàn ông phía sau vang lên:
“Vân Xu, anh là anh trai của em!”
Đối diện với ánh mắt của Vân Xu, Trì Châu biết là hỏng rồi. Cô căn bản không quan tâm người đến là ai. Vì thế, anh chỉ có thể “tung” ra thân phận để thu hút sự chú ý của cô, còn bản thân thì chậm rãi tiến lại gần, tìm cơ hội kéo người trở về.
“Em là đứa em gái mà anh đã thất lạc.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất