“Thưa mẹ, con chỉ là muốn đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo thôi.” Trì Châu dừng lại một chút, nói tiếp: “Con hy vọng mẹ sẽ không trở thành kiểu người không phân biệt phải trái như mẹ vẫn thường nói.”
“Con sẽ không để em ấy vào công ty. Con đã nói rõ rồi, trạng thái của Vân Xu vẫn chưa ổn định, không thể chịu bất cứ kích thích nào.”
Chưa kể đến việc giữa chuyện này còn có cả chuyện tráo đổi con đầy ác ý.
Mặt Trì Tiêu Tiêu hoàn toàn tái mét. Anh Cả, anh ấy… trái tim anh ấy đã hoàn toàn hướng về Vân Xu rồi. Anh ấy không còn gọi cô là Tiêu Tiêu nữa, mà gọi đầy đủ cả họ tên. Lòng Trì Tiêu Tiêu dâng lên sự oán hận. Vân Xu rốt cuộc đã làm gì anh Cả vậy?
Mà khiến người anh minh thần võ như anh Cả toàn tâm toàn ý bảo vệ cô ta? Rõ ràng là họ mới quen nhau không bao lâu, sao có thể so sánh được với thời gian cô ở Trì gia chứ?
Bà Trì và Trì Hiền đã quên béng những lời Trì Châu từng nói về tình trạng của Vân Xu.
Trì Hiền ban nãy còn bị ánh mắt của Trì Châu làm cho sợ hãi, im lặng một hồi. Bây giờ lại không nhịn được nữa, nói: “Anh cả, anh thử nghĩ xem mới bao lâu chứ? Anh đã toàn tâm toàn ý nghĩ cho con nhỏ đó rồi. Như vậy không phải là quá rõ ràng là cô ta có thủ đoạn sao? Bây giờ anh hoàn toàn quên hết tình thân của chúng ta rồi à? Tiêu Tiêu đã gọi anh là anh trai hơn hai mươi năm đó!”
Sắc mặt Trì Châu âm u như mây đen kéo đến. Nếu anh thật sự hoàn toàn bất công với Vân Xu, thì Trì Tiêu Tiêu đã sớm bị anh đuổi khỏi Trì gia rồi.
Trong lòng anh dâng lên sự mệt mỏi khó tả. Ông Trì thì ngồi một bên thờ ơ lạnh nhạt. Trì Hiền và bà Trì thì chỉ trích anh vô tình, còn Trì Tiêu Tiêu thì tỏ vẻ đáng thương và áy náy, nhưng lại không hề ngăn cản những lời nói của hai người kia.
Đến tận bây giờ, họ vẫn chưa từng hỏi một câu, Vân Xu hiện tại ra sao rồi.
Trong đầu Trì Châu đột nhiên hiện lên một câu hỏi. Như vậy, Vân Xu có thật sự muốn trở về Trì gia không? Anh toàn tâm toàn ý muốn Vân Xu khôi phục thân phận thiên kim của Trì gia, nhưng lại chưa từng hỏi qua Vân Xu rốt cuộc có muốn trở về hay không.
Có lẽ đã đến lúc anh cần hỏi rõ ý kiến của Vân Xu rồi.
“Trì Hiền, anh thật sự thất vọng về những gì em thể hiện hôm nay.” Ánh mắt Trì Châu sâu thẳm, cảm xúc không rõ ràng: “Lần trước anh đã đình chỉ thẻ của em, hy vọng em sẽ suy nghĩ lại về hành vi của mình. Bây giờ xem ra là anh đã kỳ vọng quá cao vào em rồi.”
“Hy vọng sau này em sẽ không hối hận về những gì mình đã làm, đã nói.”
“Thưa cha, thưa mẹ, thời gian không còn sớm, con xin phép về trước.” Trì Châu không chút do dự xoay người rời đi. Ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bà Trì tức giận đến mức đ.ấ.m mạnh tay xuống bàn, chẳng còn chút phong thái quý phu nhân nào: “Nghịch tử! Nghịch tử!”
Trì Tiêu Tiêu vội vàng đỡ bà Trì, giúp bà bình tĩnh lại: “Mẹ ơi, đừng giận. Anh Cả… anh Cả chỉ là nhất thời xúc động thôi mà.”
Lời này chính Trì Tiêu Tiêu cũng không tin. Trì Châu trước giờ luôn là người lý trí. Không thể phủ nhận rằng, lời nói và hành động của anh thật sự khiến cô sợ hãi.
“Mẹ ơi, hay là con vẫn nên rời đi đi.” Trì Tiêu Tiêu tự giễu nói: “Vân Xu mới là con gái của Trì gia, con chỉ là hàng giả thôi. Đợi cô ấy trở về, mâu thuẫn giữa mọi người và anh Cả cũng sẽ biến mất thôi.”
Trì Hiền gạt phăng những lời khó hiểu của anh Cả ra khỏi đầu, an ủi cô: “Tiêu Tiêu, đừng nói linh tinh. Em mới là người nhà Trì gia mà chúng ta công nhận.”
Trì Tiêu Tiêu cảm động, ngả đầu vào lòng mẹ, không kìm được mà làm nũng như ngày xưa: “Con biết mà, mẹ là tốt nhất.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất