Trên chiếc xe hơi màu đen.
Người tài xế nắm chặt vô lăng, mắt không dám liếc đi đâu. Ông chủ có ý kiến về việc anh thất thố lúc trước, giờ mà còn dám lơ đãng nhìn nữa, sợ là ngày mai cuốn gói luôn chứ chẳng chơi.
Chỉ là trong lòng anh vẫn còn vương vấn cảnh tượng vừa nãy.
Tài xế làm việc cho Trì Châu đã ngót nghét hai năm, cũng biết lần này ra ngoài là để đón cô tiểu thư bị trao nhầm năm xưa về nhà. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyến công tác bình thường, dù sao thì dù có là tiểu thư Trì gia thật sự đi nữa, cách biệt nhau 25 năm trời, việc có thể trở về Trì gia hay không vẫn còn là một ẩn số.
Trở về Trì gia rồi, liệu có thể thật sự hòa nhập vào gia đình và giới thượng lưu này hay không, cũng là cả một vấn đề.
Nhưng vượt ngoài dự đoán của mọi người, tiểu thư Vân Xu lại xinh đẹp đến nhường này, đến cả một người cứng nhắc như Trì tiên sinh cũng chẳng còn giữ được vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, ánh mắt nhu hòa hẳn đi.
Tài xế dám chắc một điều, địa vị của tiểu thư Vân Xu chắc chắn sẽ không hề thấp.
Ngẫm lại nhan sắc ấy thì cũng dễ hiểu thôi, ai mà nỡ lòng làm cô ấy phải khổ sở cơ chứ?
Trì Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Xu, tựa như đang nắm một khối băng ngọc. Anh nhíu mày, không nói không rằng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Vân Xu.
Vân Xu nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc áo vest rộng thùng thình, trông càng thêm nhỏ nhắn. Lòng Trì Châu dâng lên một tình cảm trìu mến vô bờ.
Đây là em gái của anh, sao mà mong manh đến thế.
Là người mà anh nhất định phải bảo vệ, chở che.
Vân Xu ngồi bên cạnh Trì Châu, cả người gượng gạo, không tự nhiên. Dù cho người bên cạnh đã cố gắng thu lại vẻ khí thế của mình, trong mắt cô, anh vẫn cứ mạnh mẽ, áp bức. Hai người rõ ràng chỉ mới gặp nhau lần đầu, mà Trì Châu lại ân cần tỉ mỉ với cô cứ như một người anh trai đã gắn bó bao năm.
Chiếc áo khoác trên người giúp cô bớt đi cái lạnh lẽo của gió biển, hơi ấm từ anh bao bọc lấy cô. Vân Xu có chút không biết phải làm sao. Cô đã tách rời khỏi xã hội quá lâu rồi, không biết nên đối diện với lòng tốt của người khác như thế nào cho phải.
Đặc biệt là khi cô vừa mới biết mình có một người anh trai.
“… Sao anh biết em ở đó?” Vân Xu vẫn không thể gọi thành tiếng hai từ “anh trai”, cô cảm thấy quá đường đột, quá kỳ lạ.
Trì Châu cũng không ép buộc, dù sao hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, thời gian sau này còn dài, anh có thể từ từ vun đắp tình cảm với em gái. “Chú bảo vệ ở cổng đã giao lá thư đó cho anh, nhờ vậy anh mới kịp thời biết được vị trí của em.”
Nghĩ đến đây, Trì Châu cũng thấy lòng đầy sợ hãi. Thiếu chút nữa thôi, một chút xíu nữa thôi là anh đã mất đi em gái mình rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc Vân Xu có thể nằm lại trong làn nước biển lạnh giá, mất đi sinh mệnh, tim anh như muốn nứt ra từng mảnh.
Vân Xu im lặng. Cô bảo chú Lý giao thư cho người đến tìm mình, vốn chỉ là muốn nếu mình mất tích vài ngày, chú Lý sẽ báo cảnh sát, hoặc là t.h.i t.h.ể cô bị người phát hiện, cảnh sát sẽ chủ động tìm đến cửa. Dù là trường hợp nào, di thư cũng sẽ đến tay cảnh sát.
Nào ngờ đâu, người anh trai từ trên trời rơi xuống lại vô tình có được nó.
Để Vân Xu yên tâm, Trì Châu đưa cho cô xem những giấy tờ chứng minh quan hệ anh em của hai người trong xe.
Trong tài liệu không có ảnh chụp, Trì Châu lúc cầm lấy còn có chút nghi hoặc. Đến khi nhìn thấy người thật, mối nghi ngờ trong lòng anh tan biến dễ dàng. Anh vô cùng cảm kích bà Lý kia, nếu không phải bà che giấu ảnh chụp của Vân Xu kín đến vậy, có lẽ em gái anh đã sớm bị những kẻ xấu bụng tranh giành rồi.
Viễn cảnh đó chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến huyết áp anh tăng vọt.
Sau khi Trì Châu đưa Vân Xu trở về, theo yêu cầu của cô, cả hai lại làm giám định ADN một lần nữa. Khoa học chứng minh hai người đích thực là anh em ruột.
Tuy rằng phiền phức không ít, nhưng so với việc được ở bên cạnh Vân Xu thì hoàn toàn không đáng gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất